Nhà họ Chu là một gia đình  học,  thật, Cố Tiểu Thuyên và Chu Thanh Thanh đến với , nhà họ Chu  thể sẽ cảm thấy  xứng đôi,  thì Cố Tiểu Thuyên  chứng minh bản  với bọn họ, chứng minh   khả năng mang  hạnh phúc cho Chu Thanh Thanh.
Mà tất cả hạnh phúc  đời  đều cần  nền tảng vật chất,   chỉ  vật chất mới mang  hạnh phúc, chỉ là với tư cách là bố , chắc chắn   con   chịu khổ, nếu    điều  thì  họ  thể yên tâm giao con gái cho ?
Cô là  từng trải nên chắc chắn sẽ cân nhắc nhiều thứ hơn Cố Tiểu Thuyên,  trai giao đứa trẻ cho cô, cô luôn cảm thấy    trách nhiệm tạo   cảnh thuận lợi hơn cho   lớn lên.
Nhìn  hai  đang  chuyện, hy vọng   hai   thể hiểu cho những nỗ lực  ngừng của cô.
“Sao   đồng ý sang đó? Nếu như thế thì   chúng   thể gặp  thường xuyên .”
Chu Thanh Thanh đ.ấ.m Cố Tiểu Thuyên một cái, thật sự  hiểu suy nghĩ của  ,    quyết định như .
“Thanh Thanh, thím  đúng, chúng   thể mãi mãi ở trong cửa hàng ,  thử   ngoài, tiếp nhận càng nhiều thứ mới mẻ hơn, hơn nữa,  là đàn ông,    còn   trụ cột gia đình, nên   bản lĩnh  thì mới thực sự mang đến hạnh phúc cho em.”
“Ai  là  kết hôn với  ...”
Nghe Cố Tiểu Thuyên  , Chu Thanh Thanh cũng hiểu , suy nghĩ một lúc  cũng đồng ý với lời  của  .
 là con gái thì vẫn  dè dặt, tuy     , cô   vui nhưng vẫn   vài câu cho ý nghĩa.
“Anh thích một cô gái,  thích  thích, nếu cô   chịu lấy  thì  vẫn sẽ đợi chờ, chờ đến khi cô   lấy  mới thôi.”
“Nếu cô  vẫn   lấy  thì ?”
Giữa hai  yêu  luôn thích thể hiện tình yêu nồng nhiệt của , vì sợ đối phương  .
“Nếu cô  vẫn   lấy  thì  sẽ cứ như  đợi chờ cô , ở bên cô ...”
Cho đến hiện tại, Cố Tiểu Thuyên cảm thấy rời khỏi công xã Hòa Bình đến thủ đô là một quyết định đúng đắn nhất mà   từng , bởi vì ở đây    gặp  cô gái  yêu.
Cả gia đình Quách Hòa Bình cuối cùng cũng đến thủ đô trong sự mong đợi của Sở Y Nhất.
Trước đây họ   lượt chuyển  nhiều đồ đến đây nên cả gia đình bốn  chỉ  tàu hỏa đến chứ  nhờ tài xế chở.
Sở Y Nhất và Cố Hướng Đông đưa  nhà đến nhà ga từ sớm, chờ Quách Hòa Bình bọn họ đến.
“Mẹ,     chỉ   Tiểu Tráng  cùng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-758.html.]
Khai Tâm nắm tay , dõi theo ánh mắt  về hướng đoàn tàu đang  ga.
“ thế,  Đại Tráng và  Tiểu Trụ của  chẳng   nhập ngũ cùng một năm  , hơn nữa hai đứa còn ở bên .”
Cố Tiểu Thuyên đến thủ đô, Cố Tiểu Trụ và Đại Tráng  lính, trong chớp mắt, những đứa trẻ đó  trưởng thành,  ước mơ của riêng  và nỗ lực phấn đấu hết .
Mặc dù  cảm nhận    già  , nhưng  bọn nhỏ dần cao lớn hơn , sắp thành gia lập thất, Sở Y Nhất cảm thấy  thực sự  già .
“Mẹ,    thở dài?”
Khai Tâm nghiêng đầu   đột nhiên phiền muộn.
“Cố Hướng Đông,  đây em vẫn  nghĩ rằng   lớn tuổi , nhưng hiện tại đột nhiên  cảm thấy  thực sự già ,  xem bọn trẻ đều lớn hết cả .”
Cố Hướng Đông  đầu  Sở Y Nhất đang  bên cạnh,  phụ nữ    ở bên cạnh  hơn mười năm, từ một cô gái trong sáng trở thành một  phụ nữ trưởng thành, cô   đổi từng chút một, nhưng điều duy nhất   đổi là tình cảm của  dành cho cô.
Nó  những  giảm  theo thời gian mà  nhiều năm kết tủa, nó ngày càng trở nên  thể tách rời khỏi cô.
“Đối với ,  em bên cạnh là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời , em  già  cũng   xí, bởi trong mắt , em luôn là  nhất.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ơ.”
Khai Tâm  chịu nổi ân ái của bố và , bĩu môi ơ một tiếng.
“Anh, em nghĩ rằng chúng  dư thừa ,  là chúng   sang một bên , đừng  kì đà cản mũi...”
“Em nhiều lời quá đấy.”
Tiểu Bảo tiến thẳng đến bịt miệng Khai Tâm ,  đó kéo cô bé đến bên cạnh .
Khai Tâm đẩy tay Tiểu Bảo ,  hài lòng với cách  của  .
Sở Y Nhất  Cố Hướng Đông bên cạnh, trong mắt  hiện lên vòng xoáy dịu dàng,  kìm    thêm mấy cái nữa.
 ,   yêu  và   yêu đều ở bên cạnh, cho dù  già  thì dường như cũng trở thành một điều  hạnh phúc.