Bầu  khí bên ngoài phòng mổ  êm dịu, nhưng trong phòng mổ   chút căng thẳng.
Sở Y Nhất  chớp mắt,  chằm chằm  màn hình lớn  mắt, cô  căng thẳng và áp lực  nhiều, nhất định   mắc , đây  chỉ là sự sống c.h.ế.t của hai con , mà còn là vấn đề cả hai gia đình   sẽ sống như thế nào.
Ngay cả  thở cũng nhẹ nhàng, sợ quấy rầy quản gia thao tác.
Sở Y Nhất thở phào nhẹ nhõm khi  vết kim khâu cuối cùng   Chu Lộ, cô   quá lâu, thần kinh căng thẳng khiến cô  chút mệt mỏi, thấy ca phẫu thuật thành công mới mềm nhũn  ghế.
“Cô xem cô , cũng    đầu  thấy chúng   phẫu thuật,   cảm giác cô còn mệt mỏi hơn chúng  thế?”
Quản gia     thấy Sở Y Nhất bơ phờ như  rút   bộ sức lực, như thể cô mới là    phẫu thuật xong.
“Anh  thấu hiểu  nỗi đau đớn của  ,   chịu  nhiều áp lực đấy.”
Sở Y Nhất bĩu môi,  mới  hiểu, dù  trong mắt  ngoài, là cô đang  phẫu thuật, cần  trực tiếp đối mặt giữa thành công và thất bại, huống hồ với hai  con cực khổ , cô đương nhiên là  trị khỏi bệnh một trăm phần trăm cho Chu Lộ.
“Thôi  , cô cực khổ nhất  , hai  em  cần ở bên trong quan sát, một lúc nữa   vấn đề gì thì  thể đẩy  khỏi phòng bệnh .”
“Được,  vất vả , kỹ thuật của  ngày càng  lên ,      thấy cả quá trình.”
Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, quản gia  giúp cô  nhiều,  vài câu nịnh nọt cũng là điều cần thiết.
...
Quản gia  cô    ,   lời nào.
Thôi ,  vài câu   đuổi   .
Hừm!
Ca phẫu thuật của Chu Xương và Chu Lộ  thành công, trong thời gian theo dõi hậu phẫu cũng   biểu hiện gì  nên  lượt  đẩy  khỏi phòng mổ.
Cửa  mở , Lạc Lạc chạy tới,  thấy  nhắm chặt đôi mắt, cô bé  khỏi lo lắng.
“Mẹ, ...”
Cô bé lo lắng gọi vài tiếng, nhưng Chu Lộ vẫn   phản ứng gì.
“Ca phẫu thuật thành công,   yên tâm, thuốc mê vẫn còn  hết nên  cháu vẫn còn đang hôn mê, hiện tại cần  đẩy cô  đến phòng bệnh.”
Nhìn đôi mắt háo hức của cô bé, Sở Y Nhất đơn giản giải thích.
Nghe thấy bác sĩ  ,   nhiều  bên ngoài  thực sự thở phào nhẹ nhõm.
“Cảm ơn dì...”
Lạc Lạc  kích động bật , mấy ngày nay cô bé    nhiều , nhưng    đây, cô bé  thể kiểm soát  chính , cô bé thực sự   ,   khỏe  , cuối cùng   bỏ rơi cô bé nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-681.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cố Hướng Đông, Tiểu Bảo đến đây giúp một tay, đẩy họ  về phòng bệnh.”
Sở Y Nhất vội vàng gọi hai  đàn ông lực lưỡng của nhà cô đến phụ.
“Đến .”
“Con cũng đến giúp.”
Nói xong, Lạc Lạc bắt đầu dốc sức, cô bé liếc  phía , hửm?
Là cô bé  nhầm ? Phía  là  đàn ông với mặt nạ dưỡng khí  mũi hình như là  của cô bé,  chuyện gì ?
“Dì ơi, đây là?”
Cô bé kinh ngạc đến mức  thể tin  mắt , nóng lòng  hỏi  Sở Y Nhất để xác nhận, nhưng cô bé cũng      đáp án như thế nào.
“Cháu cũng thấy  đó, đây là  của cháu,  cháu đến tìm dì  rằng cháu vẫn còn nhỏ, để cháu  chuyện   thích hợp, nên   dùng bản  để  thế cho cháu, sợ cháu  đồng ý nên mới   cho cháu .”
Đã đến lúc  cũng  cần giấu giếm nữa, Sở Y Nhất  kể cho Lạc Lạc  chuyện  xảy .
Lạc Lạc  ngờ rằng để bảo vệ cô bé,    cho cô bé, đây là thứ tình yêu gì.
“Được , đừng  nữa,   như thế là vì yêu cháu, trong mắt , cháu còn quan trọng hơn cả bản  .”
“Hu hu...”
Cuối cùng Lạc Lạc  kìm  nữa, lớn tiếng gào , hóa  bản   gia đình nuông chiều như , thật  quá, cảm ơn họ.
Chu Xương và Chu Lộ  bố trí ở phòng bệnh bên cạnh, cũng tiện cho việc chăm sóc họ.
Sau khi trở  phòng bệnh,  hơn hai tiếng , Chu Lộ mới cố gắng mở mắt .
“Mẹ, , cuối cùng   tỉnh .”
Lạc Lạc vẫn luôn quan sát , Chu Lộ khẽ động mí mắt,  mở mắt  là   ngay.
Chu Lộ  Lạc Lạc  mặt, luôn cảm thấy  gì đó bất thường,   nhắm mắt ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhận .
Lạc Lạc  cùng cô   phẫu thuật,  cô  đang  một   giường bệnh, còn cô bé thì tung tăng nhảy nhót ở  giường, trông bộ dạng  giống như  phẫu thuật xong.
“Lạc Lạc,  con...”
Giọng  của Chu Lộ   khàn .
Lạc Lạc ngẩn  một lúc, ngẩng đầu  ông bà ngoại của  ở bên , Chu Lộ  đầu    khó khăn,  khi  thấy cảnh   chớp mắt  nữa.