“Ông   với bà ngoại , đợi  phẫu thuật sẽ đến chăm sóc cho hai  con,  cần lo lắng chuyện gì cả, cháu cứ yên tâm.”
Nhìn thấy sự yêu thương trong mắt ông ngoại, Lạc Lạc  đầu tiên nhận  rằng  một  khác ngoài   quan tâm  thật lòng, đột nhiên cô bé  .
“Ông ngoại, , cảm ơn hai , cháu   bên cạnh , cháu  còn lạc lõng một  nữa...”
Thấy đứa trẻ  thảm thiết, cả hai  đều chạnh lòng, trách họ  từng tìm đến hai  con, để đứa trẻ  chịu nhiều cực khổ như thế.
“Cháu ngoan,   ,   cho dù  chuyện gì thì chúng  cũng sẽ ở bên cạnh cháu...”
Sở Y Nhất tưởng là ông cụ  bàn với Lạc Lạc , nào ngờ ông     những chuyện .
“Cô gái, cảm ơn cháu  chăm sóc hai  con Lạc Lạc, cháu là quý nhân của họ, hiện tại cũng là cháu  phẫu thuật cho họ nhờ  mối quan hệ, cảm ơn cháu, nhưng vẫn mong cháu hãy giúp đỡ chúng ...”
Cuối cùng Sở Y Nhất  phối hợp với hai cha con nhà họ Chu, thận Chu Xương cũng phù hợp với Chu Lộ,   đang ở thời kỳ cường tráng nên đương nhiên sẽ phù hợp hơn Lạc Lạc.
Gia đình là gia đình, cho dù là lúc nào, gặp  chuyện gì cũng họ cũng mãi mãi là bến đỗ trú ẩn an  của bạn.
“Dì ơi,  nhầm lẫn gì ? Chẳng   là cháu và  cùng  phẫu thuật ,  cho đưa cháu  trong?”
Sở Y Nhất  khuôn mặt nhỏ bé ngơ ngác của Lạc Lạc,  vỗ vai cô bé.
Lạc Lạc    Sở Y Nhất đẩy  trong, cô bé  chút nghi ngờ, cô bé thì ? Sao   ai đến bảo cô bé   gì.
Sở Y Nhất  khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của Lạc Lạc,  vỗ vỗ vai cô.
“Bởi vì dì  tìm   phù hợp hơn , nên  cần cháu cho  quả thận nữa, đừng lo, đợi  cháu  từ trong đây  ,  cháu sẽ khỏe .”
Nói xong, Sở Y Nhất     phòng phẫu thuật.
Nhìn ngọn đèn trong phòng phẫu thuật  chuyển sang màu đỏ, Lạc Lạc mới định thần. Ca phẫu thuật của   bắt đầu , nhưng cô bé   là  ghép thận cho .
“Bà ngoại, ông ngoại,  đời  còn   nhiều   đúng  ạ? Ông xem,    hiến thận cho  cháu, một lát nữa  phẫu thuật xong, cháu nhất định sẽ hỏi dì, rốt cuộc là   bụng nào, cháu   cảm ơn.”
Lạc Lạc tung tăng đến bên cạnh ông Chu và bà Chu, thật lòng cảm khái, cô bé cảm thấy dì Sở chính là nữ thần may mắn của , từ khi gặp dì,  thứ xung quanh đều trở nên tươi .
À, còn   Cường nữa, nhờ  mà em   dì Sở,  Cường cũng là thần thần may mắn của em.
“Lạc Lạc...”
Vừa nghĩ đến Tiểu Bảo thì giọng  của Tiểu Bảo vang lên, theo  là Cố Hướng Đông và Khai Tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-680.html.]
“Anh Cường,    đến đây?”
Lạc Lạc  đầu   thấy Tiểu Bảo, nụ   khuôn mặt chợt rạng rỡ hơn.
Ông Chu cũng  đầu  khi  thấy giọng .
“Thằng bé ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ông?”
Ông Chu và Tiểu Bảo  ,  cùng gọi .
“Ông ơi,  ông  ở đây? Mấy hôm  cháu  thành hào tìm ông mà  thấy,  ngờ  gặp  ông ở đây.”
Ông Chu chính là ông cụ mà lúc  Tiểu Bảo gặp trong lúc  sách bên thành hào, chính ông  răn dạy  Đi một đàng học một sàng khôn, nên mới  một chuyến   ngoài với chú Đông và ,  gặp gỡ Lạc Lạc.
“Anh Cường,  quen ông ngoại của em hả?”
“Ông ngoại ư?”
Tiểu Bảo ngẩn ,    ngờ rằng ông cụ là ông ngoại của Lạc Lạc,   thế giới  quá nhỏ bé  .
“ thế, đây là ông ngoại và bà ngoại của em, nhưng em cũng  mới nhận  họ,  đây em cũng  từng gặp ông bà ngoại.”
Lạc Lạc  vui,    ơn  quen    của , cảm giác như bạn  bạn trai, định dẫn về nhà  mắt bố , nhưng  phát hiện  họ quen , hơn nữa ấn tượng của đôi bên cũng  tệ, tâm tình đó khỏi   là vui  mấy.
“Chàng trai, chúng   gặp  .”
Ông cụ mỉm  hiền từ  Tiểu Bảo, ông thích đứa trẻ  lắm,  chí tiến thủ,  thể tịnh tâm  sách và học tập, là một đứa trẻ ngoan.
“Ông ơi, đây là bố và em gái của cháu.”
Tiểu Bảo  bố và em gái bên cạnh, vội vàng giới thiệu với ông cụ.
“Chào bác, cháu là Cố Hướng Đông. Cảm ơn bác  chỉ dạy cho Cường,  phiền bác .”
Cố Hướng Đông từng  con trai  rằng ở bên ngoài gặp  một ông cụ  chỉ dậy   học,  lẽ  mặt chính là  .
Vậy nên   khom lưng, kính cẩn bắt tay với ông cụ.
Ông Chu  Cố Hướng Đông dáng  vạm vỡ, ánh mắt  tức giận mà đầy uy lực, trong lòng thầm gật đầu, đúng , những đứa trẻ  cha  như thế nuôi dạy   thể tồi tệ .