Đường Hân vô thức phản bác , cô   về, để   ở bên  con  đó ? Đùa gì thế, cô    cho  phụ nữ đó cơ hội.
“Giờ   việc, tạm thời  thể về , đợi  giải quyết xong việc bên  thì  sẽ về.”
Giang Sơn kiên nhẫn giải thích với Đường Hân.
“Có việc ư? Có việc gì? Chăm sóc hai  con họ ? Ân cần chu đáo, cơm bưng nước rót. Giang Sơn,  đừng quên,    về để  gì? Hiện tại, em và Đào Đào mới là  nhà của .”
Tâm trạng Đường Hân suy sụp, khi còn  gặp  phụ nữ ,  thể  là Giang Sơn  lời cô  răm rắp, nhưng  bao giờ cự cãi với  nhiều  như thế .
Vậy nên cô  chỉ  lập tức cùng Giang Sơn  về, cả gia đình ba , tránh xa hai con  , sống cuộc sống của họ.
“Đường Hân.”
Giang Sơn  Đường Hân,   thực sự  hiểu, tại  một Đường Hân dịu dàng ân cần  đây  còn nữa,   đó   mặt là một  phụ nữ hung hãn, thậm chí là  chút càn quấy.
Tình trạng sức khỏe hiện tại của Chu Lộ thật sự  tệ,    cảm thấy   với cô   nhiều,  thể mặc kệ cô   thời điểm quan trọng nhất,  kể giữa hai  còn  Lạc Lạc.
Hiện tại    thể nào bỏ , để Lạc Lạc một  đối mặt với  chuyện.
Giang Sơn hét lên với Đường Hân, cô  sững sờ, ngây   đó, vành mắt nhanh chóng đỏ lên, dáng vẻ sắp , thực sự  ấm ức.
“Anh ở đây còn việc quan trọng khác,  chỉ là giúp hai  con họ, em đừng nghĩ quá nhiều, hơn nữa bệnh tình của Chu Lộ  quan trọng,  pháp luật  vẫn còn là chồng của cô ,  thể nào mặc kệ như thế .”
Giang Sơn thấy  đau đầu, thực sự    nhiều nữa,   nghĩ rằng Đường Hân sẽ hiểu   tại    như thế, nhưng rõ ràng là   suy nghĩ quá đơn giản .
“Thôi bỏ , em  về   thì tùy, nhưng em đừng đến bệnh viện nữa.”
Nói xong, Giang Sơn để Đường Hân ở  đó, tự    trong bệnh viện.
Cũng   Chu Lộ và Lạc Lạc thế nào ,  ai  khó họ ?
Đường Hân  hình bóng của Giang Sơn, thu  vẻ mặt ấm ức đau buồn, chuyển thành vẻ mặt  cam lòng.
Cô  hung dữ trừng mắt  hình bóng của Giang Sơn, rời khỏi nơi đó  chút do dự.
Giang sơn đang   đường, bước chân vội vàng, vô tình va   đàn ông đang vội vàng  qua.
Những thứ trong tay  đàn ông vương vãi khắp  đất.
Giang Sơn vội xin , khom  giúp nhặt đồ  đất lên.
Đang nhặt lên thì  thấy một cái tên quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-664.html.]
“Chu Mục Thâm.”
Cái tên   từng khắc sâu trong tâm trí, dù  cũng  thể quên, là một cái gai trong tim  .
Không sai,    phản đối   đến với Chu Lộ,  tộc của nhà họ Chu, bố của Chu Lộ, Chu Mục Thâm.
Anh  nhanh chóng liếc qua nội dung bên ,  đó đưa thứ  nhặt  cho nam bác sĩ  va .
“Thật ngại quá.”
“Không .”
Bác sĩ  vẻ  bận rộn, cầm lấy những thứ Giang Sơn  đưa,   rời    lời nào.
Giang Sơn  đó suy nghĩ một lúc, quyết định  đến phòng bệnh của Chu Mục Thâm.
Anh  đến bên ngoài phòng bệnh của Chu Mục Thâm, xuyên qua cửa kính nhỏ  cửa  bệnh nhân bên trong.
Anh  nhận  Chu Mục Thâm ngay, chỉ là bởi vì những  khác đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc là đang  chuyện phiếm, chỉ  một  ông  là cầm sách lật xem.
Trên những giường bệnh khác đều   túc trực,   tại  ông cụ     ai.
Nhìn bộ dạng thê lương của ông , Giang Sơn  thể nào liên tưởng một ông cụ  già với  năm đó  đập bàn, chỉ  mũi   và mắng chửi.
Thời gian quả thật là một điều kỳ diệu, nó  thể hóa giải  nhiều thứ, chẳng hạn như ân oán của   với ông cụ, để giờ đây khi gặp ,   vẫn  thể bình thản  ở đây.
Một ví dụ khác, lúc đầu từ bỏ tất cả cũng  quyết tâm ở bên Chu Lộ, nay cũng  tan biến .
Chà...
Giang Sơn thở dài,   nên cảm khái gì đây,     rời khỏi nơi đó.
Trên đường về  ngừng vang lên, rốt cuộc  nên  cho Chu Lộ  chuyện Chu Thâm Mục cũng ở trong bệnh viện   ?
Vừa bước tới cửa phòng bệnh  thấy Sở Y Nhất và Tiểu Bảo từ trong phòng  , Lạc Lạc  theo .
“Anh Giang, chúng   gặp  .”
Sở Y Nhất  thấy Giang Sơn  tới  lui,  lẽ là  quan tâm đến hai  con Lạc Lạc.
“Cô Sở, chúng  cũng thật  duyên phận, cảm ơn cô  đến thăm  của Lạc Lạc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Sơn  Sở Y Nhất,   luôn cảm thấy    thấu  phụ nữ , mỗi   thấy cô,  đều vô thức đề cao cảnh giác, sợ  sơ ý để lộ  điều gì.