Sở Y Nhất  quan tâm lắm, cụng  ly của Lưu Dịch, nhấp một ngụm, đặt xuống và bắt đầu ăn cơm.
Phải mất hơn hai tiếng đồng hồ vất vả mới nấu   một bàn ăn đủ hương sắc như ,    ăn ngon thì cô cũng  cảm giác thành tựu.
Ngày hôm , Cố Hướng Đông dẫn theo Sở Y Nhất và hai đứa trẻ đến bệnh viện thăm thủ trưởng.
Giang Ngải Lạc  một   chiếc ghế trong hành lang, cô bé xoắn góc áo của , đến hiện tại vẫn  thể tin tược   mắc bệnh nặng như thế.
Cô bé cắn môi, cảm thấy vô cùng bất lực.
Suy thận, cô bé  từng  qua từ , trong  thời gian  viện, cô bé cũng nhiều   bác sĩ , họ  biện pháp  nhất là ghép thận, nhưng hiện tại  thể mổ .
Không thể mổ ? Vậy   ?
Giang Ngải Lạc đột nhiên  dậy, dường như cô bé  hạ quyết tâm,  một bên về phía hành lang.
“Ôi trời.”
Khi Sở Y Nhất rẽ  một khúc cua thì va  một , cô giật .
“Xin , xin , cháu   thấy dì, cháu  cố ý.”
Nghe thấy giọng , Sở Y Nhất ngẩng đầu lên  thấy Giang Ngải Lạc đang áy náy xin  .
Chà, con bé  va    chỉ một .
“Lạc Lạc...”
Giang Ngải Lạc từng cơn từng hồi cũng  xong,  sang một bên  nức nở.
Sở Y Nhất cuối cùng cũng hiểu vì  cô bé  ở đây.
“Dì ơi, dì  xem, nếu cháu đổi quả thận của  cho  thì   thể khỏi bệnh ?”
Nước mắt lưng tròng, Giang Ngải Lạc ngẩng đầu  Sở Y Nhất, hỏi một câu với tràn đầy hy vọng.
“Lạc Lạc, dì   là bác sĩ nên vấn đề chuyên ngành  dì cũng   trả lời cháu như thế nào, nhưng cho dù  kiểu phẫu thuật  thì nguồn thận của cháu  chắc  ghép  với  nên cháu đừng nghĩ linh tinh nữa,   ?”
Không  là  thể, nhưng đây là đại phẫu, nếu như Lạc Lạc đưa quả thận của chính  cho  thì sức khỏe của cô bé sẽ  sự ảnh hưởng nhất định, hơn nữa cũng    Lạc Lạc rốt cuộc là mắc bệnh gì, nên cô  thể kết luận bậy bạ.
Nghe Sở Y Nhất  như , Giang Ngải Lạc càng thêm khó chịu trong lòng, hiện tại ngay cả dì Y Nhất cũng  thể chống đỡ cho  .
Cô cúi đầu lặng lẽ  thút thít.
“Lạc Lạc, giờ dì   thăm ông, khi nào về sẽ đến tìm cháu,   ?”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô bé, cô  đành lòng, cuối cùng quyết định một lát nữa đến thăm  Lạc Lạc.
“Dạ, cảm ơn dì,   cứ bận việc của   .”
Cả gia đình Sở Y Nhất chào tạm biệt Giang Ngải Lạc,   về hướng phòng bệnh của ông cụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-660.html.]
Mặc dù ông cụ  từ chức, nhưng   vẫn còn giá trị, nên phòng bệnh  sắp xếp phòng đơn.
“Thủ trưởng, chúng cháu đến thăm chú, chú  khỏe ?”
Cố Hướng Đông  Thủ trưởng  dựa  thành giường, đang đeo kính  báo, tâm trạng  .
“Con trai Cố, mấy đứa đến , đến đây, mau  xuống .”
Ông cụ  vui khi thấy Cố Hướng Đông,   thấy Sở Y Nhất và lũ trẻ  theo .
“Ông nội.”
“Ông nội.”
Tiểu Bảo và Khai Tâm tiến tới chào hỏi ông cụ thắm thiết.
Bao nhiêu năm nay, hai gia đình   thiết như  một nhà,  lẽ  lớn tuổi thích trẻ nhỏ, ông cụ  thích Tiểu Bảo và Khai Tâm, mỗi  hai đứa trẻ đến thăm đều vui đến mức  khép  miệng.
“Nào các cháu, đến đây, ông nội  đồ ăn ngon .”
Nói xông, ông cụ khom lưng mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy   nhiều đồ ăn vặt để Tiểu Bảo và Khai Tâm chọn.
Tiểu Bảo thì dè dặt hơn, nó là con trai,  thích mấy món ăn vặt  lắm, nhưng cô bé thì   vui, lúc ông cụ lấy đồ ăn vặt  thì cứ  yên đó.
“Ông nội, cháu  cái , hừm, cháu cũng  cái ...”
Cô bé tay trái cầm bánh quy, tay  cầm kẹo,   do dự, cuối cùng  chọn cái nào đây, bởi vì Sở Y Nhất   với cô bé, nhiều khi   khác cho đồ, chỉ cần lịch sự chọn một thứ là  .
Vì  hiện tại cô bé  lưỡng lự.
“Thích thì cứ lấy , ông nội  ăn những thứ , đều là của cháu, ăn  hết thì mang về nhà ăn.”
Ông cụ  hớn hở .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Dạ,  thật , cảm ơn ông nội.”
Cô bé Khai Tâm suýt nữa  nhảy cẫng lên , cái miệng nhỏ bé ngọt ngào.
“Ông nội là ông nội  nhất  thế gian , cháu thích ông nội nhất.”
“Hè hè.”
Lời  của cô bé  ông cụ  vui.
“Cố Việt, con dừng  , đừng   phiền ông nội.”
Sở Y Nhất trợn tròn mắt  và cảnh cáo cô bé.
Cô bé lè lưỡi,  bình tĩnh  bên giường ăn vặt, điều khiến   vui mừng là mỗi khi cô bé mở một thứ gì đó đều cho ông cụ  tiên, ông cụ  vui, cứ luôn miệng khen cô bé hiểu chuyện và hiếu thảo.