Lưu Hạ âm thầm hạ quyết tâm.
Nói xong, Cố Hướng Đông mặc kệ đứa trẻ,  về phía Lưu Dịch.
“Sao hôm nay  Lưu   thời gian rãnh đến đây?”
Vừa    hiệu mời  với Lưu Dịch đang  ở .
“Chẳng  vợ   giúp  một chuyện lớn  ,  đặc biệt đến tận nhà để cảm ơn đây.”
Lưu Dịch ba phần  đùa bảy phần thật lòng.
Lần  Sở Y Nhất  ngoài,  chỉ giải quyết nhu cầu cấp bách của , mà thậm chí còn mở đường cho họ trong tương lai.
Cô  tiết kiệm cho    nhiều nhân lực, vật lực và tài lực,  thực sự   ơn Sở Y Nhất.
Anh  nghĩ rằng quyết định đúng đắn nhất của  chính là hợp tác với Sở Y Nhất, cô thực sự là một cộng sự ưu tú,  thể khiến đối phương cảm thấy an .
“Sau  nếu   việc gì thì tự  , đừng đến tìm vợ  nữa, xem chuyến nay  ngoài cô  mệt rã rời,    chuyện gì thì các  tự  giải quyết , cô  chỉ là một cô gái yếu ớt, hiểu  nông cạn.”
Cố Hướng Đông nghiêm túc .
Nghe , đầu óc Lưu Dịch đập thình thịch,   thật sự    Cố Hướng Đông còn  một mặt như .
Đó chỉ là điều nghiêm túc linh tinh.
Cô gái yếu ớt ư? Nói ai thế? Sở Y Nhất ư?
Ngày hôm đó cô  sợ trời  sợ đất, chuyện gì cũng dám xông pha, cô yếu ớt ư?
Hiểu  nông cạn ư?
Đây là tự vả mặt  .
Sở Y Nhất  giúp   giải quyết bao nhiêu  khủng hoảng,   còn đích   tay giúp   giải quyết  vấn đề khiến   vô cùng đau đầu, thậm chí còn mở luôn cả con đường  , lúc đó nhận  tin từ A Đông,    vui mừng.
Mặc dù nếu cho   thời gian thì   cũng  thể giải quyết, nhưng chắc chắn  dứt khoát nhanh nhẹn như Sở Y Nhất  .
“Bộ trưởng Cố,  chê bai Sở Y Nhất như thế, cô    ?”
Cố Hướng Đông ngẩng đầu  Lưu Dịch, thường ngày cũng khá lanh lợi,   hỏi một câu   trình độ như thế.
Có lẽ là  rõ mà giả vờ, chậc chậc,  kinh doanh mà, quả nhiên là “gian xảo xảo quyệt”.
Tiểu Bảo trở về nghỉ ngơi một lát    ngoài, cũng    khác,    thẳng đến công viên bên thành hào, nơi   thường gặp ông cụ.
 đợi một hồi lâu cũng  thấy ông cụ .
Sau đó,   hỏi một vài  thường gặp ở đó,   hình như ông cụ ốm nhập viện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-659.html.]
Tiểu Bảo thất vọng  về nhà.
Cách đây ít lâu,    cùng ông cụ trò chuyện  vui vẻ với ,  thể  ông cụ  mang đến cho   nhiều mạch suy nghĩ khác ,dạy cho    nhiều điều mà trong sách vở  .
Cậu   cảm kích, vì  khi  trở về từ bên ngoài,   nghĩ ngay đến việc gặp ông cụ và trò chuyện về những gì     và thấy  đường .
 nào ngờ ông cụ  ốm  nhập viện,   bây giờ   ?
Tiểu Bảo hồn bay phách lạc  về nhà , trong tay vẫn cầm cây bút lông mua bên ngoài, vốn tưởng rằng ông cụ cũng sẽ thích, nào ngờ   thấy  .
“Mẹ, con về .”
Tiểu Bảo về thật đúng lúc, Sở Y Nhất  gần chuẩn  xong cơm canh .
“Anh, đừng  gọi  nữa, chẳng    với em  .”
Nhìn thấy  trai về, Tiểu Khai chạy đến chỉnh sửa cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo dở  dở , cuối cùng đành  theo ý cô bé, gọi  một  nữa,  đó chào hỏi Lâm Dao Dao bọn họ.
“Tiểu Bảo, dẫn em trai em gái  rửa tay, chuẩn  ăn cơm.”
Sở Y Nhất thò đầu  nhắc nhở, Tiểu Bảo đáp lời, dẫn Khai Tâm và Lưu Hạ  rửa tay chuẩn  ăn cơm.
Trong lúc ăn, Lưu Hạ  thức ăn ngon  bàn, đôi mắt sáng rực.
“Bố, , chúng  gói một ít mang đến bệnh viện cho ông nội .”
Lâm Dao Dao ngẩn ,   vì thằng nhóc gọi  là  mà vì thằng nhóc     hiếu như thế,  ngoài ăn còn nghĩ đến ông nội.
“Bệnh viện ư? Tiểu Bảo,  ông nội   viện, ông nội   thế?”
Ban đầu hỏi Tiểu Bảo,  đó dứt khoát  Lâm Dao Dao và Lưu Dịch.
“Dạo  ông cụ   khỏe, nhập viện một thời gian,   trở ngại gì, chỉ là bệnh cũ mà thôi, cũng   gì.”
Lưu Dịch trả lời.
Sở Y Nhất gật đầu, trong lòng nghĩ ngày mai  thăm ông cụ.
“Lưu Hạ của chúng  hiếu thảo quá, con ăn  ,  sẽ nấu một phần khác cho ông nội,   ?”
Nghe Sở Y Nhất  như , thằng bé mới yên tâm gật đầu, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Y Nhất ,    ngoài, A Đông  với  , thực sự là cảm ơn cô nhiều,  lấy   rượu mời cô một ly.”
Lưu Dịch cầm tách  lên,  Sở Y Nhất chân thành .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Cảm ơn gì chứ, chúng    là cộng sự ? Giúp  cũng chính là giúp  mà,   nếu  kiếm  nhiều tiền thì chia cho  là  .”