“Cậu bé tránh  chút,    lấy nước nóng,  cản đường .”
Lúc  Tiểu Bảo mới sực tỉnh,  cốc nước  tay  vội vàng  lấy nước nóng.
Lúc Tiểu Bảo bưng cốc nước nóng vội vàng trở về chỗ , Sở Nhất Y  ăn xong bánh bao , bàn ăn cũng   dọn dẹp sạch sẽ.
“Mẹ, nước .”
Cậu    ngại ngùng, đem chăn đặt ở  mặt Sở Nhất Y  gãi đầu.
“Nhìn thấy gì thích thú mà giờ mới  , nếu con về muộn một lúc nữa thì  lẽ ăn cơm tối luôn .”
Hiếm khi thằng bé lấp lửng như thế, Sở Nhất Y  kìm  trêu chọc.
“Mẹ.”
Tiểu Bảo cảm thấy ngại ngùng, đôi tai đỏ ửng.
“Mẹ,   ở toa khác con   thấy Giang Ngải Lạc, hình như em  tìm thấy bố  , đang ở cùng với họ, còn  một  phụ nữ nữa.”
Tiểu Bảo kể hết những gì  thấy cho  .
Chà,     gặp  họ , cơ duyên tuyệt vời  tả xiết.
“Ồ.”
Tiểu Bảo  hiểu      phản ứng như thế, theo lý mà  thì  nên như thế.
Mẹ     gì,   cũng   nên  gì, chỉ đành  xuống, lấy  một quyển sách, thôi bỏ ,    sách cho .
Sở Nhất Y  thể cảm nhận  Tiểu Bảo    nữa.
Cô  Tiểu Bảo    gì, nhưng ba  họ cứ liên tiếp bắt gặp cả gia đình Giang Ngải Lạc, điều  thực sự   gì nhiều để .
Một lúc , A Đông cũng   .
Sở Nhất Y   , A Đông gật đầu với cô.
“A Đông, lát nữa  xem còn giường   ,  ghế   thoải mái lắm.”
Nghĩ đến cảm giác ngủ  ghế qua đêm, Sở Nhất Y trong lòng cự tuyệt.
“Mẹ, lát con  xem .”
Họ   thiếu tiền, nếu  thể thì đương nhiên là thoải mái hơn .
“Chú Đông, dì,  Cường.”
Sở Nhất Y  thấy Giang Ngải Lạc, nhưng cô  ngờ Giang Sơn cũng  theo đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-651.html.]
“Lạc Lạc,  cháu  đến đây?”
Sở Nhất Y  dậy,  cô bé  và hỏi.
A Đông  thấy giọng  nên   thì  thấy Lạc Lạc và Giang Sơn.
Nhìn thấy A Đông, Giang Sơn  ngẩn , nhưng ngay  đó sắc mặt  như bình thường.
“Dì ơi, cháu   với bố , là    cứu cháu nên bố  đến đây cảm ơn  .”
Vừa  bí mật lừa Đường Hân một phen, lúc  bố cô bé chuẩn  đến cảm ơn chú, dì và  trai  cứu  nên tâm trạng của Lạc Lạc  .
“   Lạc Lạc  ,  đó    chăm sóc  cho con bé,     cũng ở  chuyến tàu  nên đặc biệt đến bày tỏ lòng cảm ơn, đợi khi nào đến kinh thành thì  nhất định sẽ đến tận nhà thăm hỏi.”
Giang Sơn  một   ở  mặt,    gặp qua A Đông  đó, chỉ là  ngờ thế giới   nhỏ bé như thế, họ  là ân nhân  cứu mạng Lạc Lạc.
Còn  phụ nữ , khi Lạc Lạc  chạy  ngoài, cũng là cô  an ủi, xem  họ thực sự   với Lạc Lạc.
Còn  một thằng bé, là con của hai   ?
Hình như cũng  giống  lắm, nhất thời phán đoán  phận của Tiểu Bảo.
“Anh Giang khách sáo , chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, là chúng  và Lạc Lạc  duyên với , nhưng cũng  nhiều lời , đứa trẻ còn nhỏ, hiện tại vàng thau lẫn lộn, đừng để con bé   ngoài một  thì  hơn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn  đàn ông  mặt, dường như cô vẫn quan tâm đến Lạc Lạc nên Sở Nhất Y mới  như , hoặc  lẽ    thích hợp, nhưng cô cũng  cô bé    cuộc sống  hơn.
“Ừm, nên giờ  dẫn con gái về kinh thành, là   bố  tròn trách nhiệm nên mới sơ suất như thế,    sẽ chú ý hơn.”
Giang Sơn cũng  hổ danh là  bươn chải lâu bên ngoài, lời   chắc chắn, khiến  khác  tìm   kẽ hở nào.
Người như thế nếu  ở mặt đối lập thì chắc sẽ khó giải quyết lắm.
Lưu Dịch  Lưu Dịch, nếu  còn cam chịu thì  nhất định     chuyện, nếu  thì mất mặt lắm.
“Đây là những món  mang đến cho   ăn.”
Tuy cô bé  thích những món Đường Hân   nhưng cũng  thừa nhận  mùi vị  ngon.
Vậy nên nhân cơ hội , Giang Ngải Lạc mang gần hết đồ ăn đến cho Sở Nhất Y.
“Lạc Lạc, cháu  gì thế? Chúng   mới ăn no, cũng  ăn nổi nữa, chị mang về .”
Nhìn một bàn đồ ăn, Sở Nhất Y ngây ,   thịnh soạn như thế,  chuyến tàu  thật  dễ dàng gì.
“Mọi  cứ giữ lấy mà ăn, chúng  vẫn còn nhiều,  tàu ăn cơm  gì đó cũng  tiện, những món    ở nhà, mùi vị  lẽ phù hợp với khẩu vị của  .”
Giang Sơn  những thứ Giang Ngải Lạc mang tới, khẽ ho một tiếng, con bén , thật là,   mang những thứ  đến đây từ lúc nào,   cũng  .