Do dự một lúc  gõ cửa.
“Lạc Lạc, con ngủ dậy ?”
Thực  Giang Ngải Lạc  dậy  một lúc, nhưng hiện tại cô bé   gặp Giang Sơn, tuy  tiếng gọi ngoài cửa nhưng cô bé cũng  đáp .
Giang sơn đợi một lúc, cũng  đợi bên trong  động tĩnh gì,  một lúc,  thời gian   .
Giang Ngải Lạc thở phào nhẹ nhõm khi  thấy tiếng bước chân rời , cô bé       với cô bé điều gì, bảo cô bé về nhà ư? Hay là  việc gì?
Cũng   đêm nay gió bên gối thổi như thế nào.
 cái gì đến sẽ đến, cô bé cũng  thể cứ ngủ mãi.
Lúc ăn sáng, Giang Ngải Lạc  thấy bữa sáng thịnh soạn  bàn, trong lòng càng thấy thương  , bà tiết kiệm ăn tiêu, ngay cả quả trứng gà cũng  nỡ ăn, thế mà giờ xem   đang ăn gì kìa?
Trong lòng cô bé cực kỳ mất thăng bằng, cô bé  xuống, cũng  khách sáo cầm đũa chuẩn  ăn sáng.
Ai ngờ lúc cầm đũa lên,  định gắp một cái bánh bao thì  thấy út mập còn nhanh tay hơn cô bé, nó chộp lấy cái bánh bao  đôi đũa mà cô bé đang gắp.
Giang Ngải Lạc liếc  thằng bé, cũng   gì, điềm tĩnh bắt đầu gắp những món khác.
 út mập dường như đang  khó Giang Ngải Lạc,  để cho cô bé ăn.
“Đào Đào, đừng nghịch nữa, để cho chị ăn.”
Đường Hân trợn mắt  Giang Đào,  cho quả trứng gà  bóc sẵn  trong bát cho thằng bé,  đó cho Giang Ngải Lạc, gắp một cái bánh bao cho  cái bát ở  mặt cô bé.
“Lạc Lạc, ăn .”
Giang Ngải Lạc cũng  quan tâm đến cô , mà gắp một cái bánh bao khác ăn  ngon miệng.
“Lạc Lạc, bố quyết định  về với con một chuyến.”
Giang Ngải Lạc đang ăn thì khựng ,   tin ,   nên vui  nên buồn.
Giang Ngải Lạc   tàu về nhà,  chút ngẩn ngơ.
Ban đầu khi cô bé đếm tìm bố, ngoại trừ chú Ngô bọn họ  mua cho  giường ngủ một đêm, những lúc khác cô bé đều  thoải mái như , cô bé còn  chỗ để .
Tàu chạy thẳng   giường  nên giờ chỉ  thể  ghế cứng chờ đến nửa đường mới đổi.
Cô bé  đầu   đàn ông ,  mà cô bé  từng gặp vô   trong giấc mơ, là bố của cô bé, giờ phút  cảm thấy  lạ lẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-645.html.]
Cô bé   tại       về với ,  về   gì?
Cô bé  nghĩ    về là để sống bên cô và  mãi mãi.
Đến tận bây giờ, cô bé vẫn còn nhớ,khi hai cha con rời khỏi, Đường Hân với dáng vẻ thấu hiểu, mềm yếu và lưu luyến  rời,   thế nào cũng  giống,  bố  của cô bé  bỏ  út mập và  phụ nữ     cùng cô bé  về.
Lần     về chỉ  một khả năng.
Cắt đứt quan hệ với hai  con.
“Con  hỏi gì?”
Giang Sơn tuy nhắm mắt nhưng cũng  cô bé đang  .
Giang Ngải Lạc cũng  né tránh khi  thấy   hỏi như thế, cô bé thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của .
“Sao bố  đột nhiên  về với con? Sau khi  về bố còn bỏ  nữa ?”
Cho dù kết quả như thế nào, sớm muộn gì cô bé cũng sẽ , sớm muộn gì cô bé cũng  đối mặt nên sớm  muộn cũng   gì khác biệt.
Biết sớm hơn thì  hơn, cũng chuẩn  sẵn tinh thần để  quá đường đột.
Giang Sơn mở mắt  đầu  con gái của .
Khuôn mặt non nớt tràn đầy quyết tâm, ánh mắt     còn sự lưu luyến với   như  đây nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc ,   thực sự cảm thấy rằng cô bé của  đây  trưởng thành và  suy nghĩ của riêng  .
Có lẽ    nên coi cô bé là một đứa trẻ con nữa.
Anh  thở dài, ngoảnh mặt ,   ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng.
“Lạc Lạc, bố và  của con kiếp  chỉ  thể kết thúc ở đây, bố  thể ở bên  con trong quãng đời còn .  con yên tâm, bố sẽ  bỏ mặc hai  con,   vẫn sẽ gửi tiền cho hai  con. Nếu còn  sống cùng bố thì đợi bố với   xong thủ tục, chúng   cùng   về.”
Mặc dù trong lòng  nghĩ đến khả năng , nhưng vẫn  thể chấp nhận  khi tận tai  thấy bố   những điều đó.
Cô bé thở hổn hển dữ dội,   đàn ông  mặt, cảm thấy vô cùng thất vọng.
Người đàn ông    còn là thần hộ mệnh của cô bé,    bỏ rơi cô bé,  lưng chống đỡ cả thế giới cho  phụ nữ và đứa con của  , để  cô bé và  ở đó, mặc kệ mưa dập gió vùi.
“Bố,  hết duyên ở đây ? Chẳng  bố  thích  mới cưới  về ? Sao  thể sống bên  cả đời?  , giờ bố    phụ nữ khác, trở thành bầu trời của họ, nhưng bố    một  nuôi con khôn lớn,   thế nào vượt qua  ? Bố  rằng bố sẽ lo lắng cho hai  con? Hừm, đúng là nực , bao nhiêu năm nay, ngoài hai năm đầu, ngày tháng   bố  từng lo lắng cho hai  con ?”