Người phụ nữ mỉm  gọi Giang Ngải Lạc với dáng vẻ của một bà chủ, trong đầu Giang Ngải Lạc như  thứ gì đó kích thích, một tiếng “ầm” nổ tung.
“Vậy nên bà  sự tồn tại của  và con,  đúng ?Biết mà bà vẫn sống cùng ông , bà cố tình đúng ? Cố tình chia rẽ   và bố ,  bà  mặt dày như thế...”
“Giang Ngải Lạc, đây là giáo dưỡng của con , đó là dì của con, là bề  của con, con  chuyện với  lớn như thế ?”
“Bề  ư?Người phụ nữ phá vỡ gia đình  khác cũng xứng ?”
“Con...”
“Anh Sơn, đừng giận nữa, Lạc Lạc vẫn còn là một đứa trẻ, chúng   thể so đó với một đứa trẻ .”
Người phụ nữ ấm ức, mềm yếu mở lời “cầu xin” cho Giang Ngải Lạc.
“Ai cho   tao, ai cho mày .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Không ai ngờ rằng, út mập vẫn đang lẩm bẩm,  bỏ đũa xuống lao đến đẩy Giang Ngải Lạc ngã xuống đất.
Giang Ngải Lạc vốn gầy ốm và nhỏ con,   là đối thủ của út mập to con bự xác ,   đẩy mạnh xuống đất,   ngã  nhẹ.
“Ôi trời, Đào Đào, con  gì thế? Đó là chị của con,  con  đối xử như thế?”
Người phụ nữ vội vàng kéo út mập tránh xa Giang Ngải Lạc, cô    mặt út mập trong tư thế phòng ngự, lo sợ Giang Ngải Lạc sẽ  dậy đánh .
Giang Ngải Lạc ngã xuống trẹo tay, đau đớn vô cùng, nhưng bố cô bé ở  mặt chỉ  yên ở đó, cũng  đến đỡ dậy, cô bé quật cường nghiến răng, bàn tay còn  dùng sức  lên.
“Không  chứ, em trai nhỏ hơn con, con nhường nhịn nó chút, nó đẩy con cũng chỉ vì con   của nó nên nó tức giận thôi, con đừng so đo với nó,  , mau ăn cơm .”
Nhìn thấy Giang Ngải Lạc  dậy, Giang Sơn  chút bực bội,nhưng  càng thương yêu út mập hơn, cảm thấy   phiền khi  giải thích vài câu với út mập.
“Nó còn nhỏ  hiểu chuyện ư? Vừa  bố  con thế nào? Con    còn còn nhỏ. Bố, hai bố con   nhiều năm  gặp ,  thấy con bố chẳng  cảm giác vui mừng, bố  hỏi con  thế nào đến  đây, dọc đường  an   ... Bố, bố   là để đến đây tìm bố, suýt nữa con   bọn buôn  bắt cóc , bố   là con   tiền mua vé   chui,   thức ăn,   nước uống, cũng   chỗ để ngủ...”
Giang Ngải Lạc  buồn,  đến hổn hển hết , vốn dĩ cô bé  định , nhưng đây là bố của cô bé, là  đàn ông  đây vì  chống đỡ cả bầu trời, bố thật sự  còn chút cảm tình nào với  nữa ?
“Lạc Lạc...”
Lúc  Giang Sơn vẫn còn  chút động lòng,  cô bé  thảm như ,  cô bé  những lời như thế, trong lòng  khó chịu.
“Bố, bố thực sự  cần con nữa ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-643.html.]
Nếu  thể, nếu cô bé  đủ nghị lực thì hiện tại cô bé nên lập tức mở cánh cửa đó lao  ngoài,  bao giờ ở  đây  gia đình ba  hạnh phúc  nữa.
 cô bé  thể...
Giang Ngải Lạc   giường, mở to mắt  chằm chằm mái nhà tối đen.
Cô bé mệt nhoài, trong lòng càng thêm rối rắm, , bố, hiện tại còn  gia đình của bố, tất cả   đều ở trong đầu cô bé, cô bé cảm thấy đau đầu.
Ai  thể  cho cô bé  bây giờ nên  gì?
Trong căn phòng của Giang Sơn và vợ giờ vẫn đang sáng đèn.
“Sao còn  đó?Cũng muộn , em  ngủ ?”
Thấy cô   bất động bên bàn trang điểm, Giang Sơn cũng   cô  đang  gì.
Nào ngờ gọi một tiếng, cô  vẫn  động đậy.
Anh  đang   giường, vén chăn chuẩn  lên giường  ngủ,  sang thấy vai cô  co giật, thấp thoáng kìm nén vài tiếng .
“Em   thế?”
Giờ còn ngủ gì nữa, mau mang giày vảo,  đến khoác vai  xoay  cô  .
Nhìn thấy đôi mắt  phụ nữ đỏ hoe, đôi mắt ngấn lệ, bộ dạng đáng thương khiến   thấy đau lòng.
“Chà chà, em đang  gì thế?Khóc gì chứ,  chuyện gì thì cứ  thẳng với , đừng  một  kiềm nén như thế.”
Giang Sơn đại khái cũng  tại  cô  , trong lòng cũng xót xa.
Cô  tên là Đường Hân,  đầu tiên  thấy,    thầm nghĩ    một cô gái yếu đuối như , cảm thấy nếu  chăm sóc cô  thì cô  sẽ  thể sống sót.
Ở bên ngoài một thời gian dài, tình cảm dành cho  của Lạc Lạc cũng phai nhạt,nhưng  tìm  cảm giác mái ấm   Đường Hân.
Mẹ của Lạc Lạc là một  phụ nữ mạnh mẽ,     thì cũng  thể nuôi con và sống , nhưng Đường Hân thì  thể, thậm chí cô  còn sinh cho   một  con trai nên   càng  thể rời xa.
“Anh Sơn, đều là do em  ,  Lạc Lạc đáng thương như , trong lòng em  khó chịu,  là…  là  về cùng con bé, em  thể tự chăm sóc  cho  và con...”