Trưởng tàu lo lắng phản ứng,  đúng , Sở Y Nhất bọn họ vẫn   bằng chứng,  thấy thì , đến lúc đó ‘Sư  sư , vãi  vãi ’ thì ai mà  ?
“Anh  đúng, đó là điều tất nhiên,  mời   cái ?”
Sở Y Nhất  dáng vẻ đắc ý của  , trong lòng  chút khinh bỉ, xin  cứ duy trì bộ dạng như , lát nữa đừng  giậm chân đ.ấ.m ngực.
“Xuỳnh xuỵch...”
Một âm thanh chói tai truyền đến, trưởng tàu cau mày, A Đông  chút khó hiểu  Sở Y Nhất.
Đây là  gì thế?Tuy rằng  thấy bộ dạng đắc ý của  đàn ông ở đối diện,   cũng  tức giận, chỉ  đ.ấ.m hai đấm, nhưng đây là  gì thế?Bọn họ thực sự   bằng chứng, điều  khiến    cảm giác như dùng hết sức đ.ấ.m  bông gòn, thật là bực bội.
  đó ánh mắt của A Đông rực sáng.
Sắc mặt của trưởng tàu càng đáng  .
“Trưởng tàu,  cần , lát nữa sẽ   đến.”
Giọng  địu dàng của  phụ nữ từ trong chiếc hộp   là gì vang lên.
“Sợ gì chứ, giờ   còn  ai để ý   nữa, mau để  xem, em xin nghỉ mấy ngày   nhớ c.h.ế.t  .”
Giọng   nghiêm túc của trưởng tàu vang lên.
“Ái chà, đáng ghét,    đính hôn ,  thể mập mờ với  như thế .”
“Em trở mặt  quen  ,   cho em nghỉ phép, thế mà giờ báo đáp  như thế ?Hửm?”
“A! Nhẹ thôi...”
...
“Chậc chậc, trưởng tàu, chúng   cần  tiếp  , tất nhiên là chúng  chẳng hề hấn gì, chỉ sợ  thấy ngại, chuyện bí mật trong phòng...”
Sở Y Nhất    quan sát sắc mặt của trưởng tàu, đúng lúc , vẻ mặt   giận dữ biến thành mau gan lợn .
“Các   thế nào?”
Vừa     kiêng nể gì cả là bởi vì   cảm thấy hai     bằng chứng, nhưng dù thế nào   cũng  ngờ rằng chuyện giữa   và nhân viên suýt nữa   phát trực tiếp ngay tại đó ,nhưng      thể điềm tĩnh như thế?
“Xem   kìa, chúng    gì cả, chỉ là chút chuyện nhỏ, xin  châm chước cho.”
Nghe Sở Y Nhất  như , trưởng tàu bình tĩnh  một chút,  yêu cầu thì , chỉ sợ các   yêu cầu điều gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-638.html.]
“Có chuyện gì các  cứ  , nhưng    , năng lực   hạn,  chắc  giúp .”
Trưởng tàu  bắt đầu tập Thái cực quyền, đúng là con cáo già.
“Đương nhiên, cũng  thể  khó ,  đây    chuyến tàu  xảy  chút chuyện, hai toa hàng hóa  đánh tráo, trong đó  một toa  cảnh sát đưa  …”
A Đông thấy vui mừng, chuyện sắp giải quyết xong ,    cảm giác suôn sẻ như .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hàng ở toa  vẫn còn  tàu...”
“Anh đừng   linh tinh,   chuyện đó.”
Trưởng tàu với lời lẽ đanh thép,  chuyện xảy  ,      mất lòng  khác,  thể để chuyện  tái diễn, nếu  thì  lẽ   sớm muộn gì cũng mất chức.
“Có thật ?Anh và  đều  rõ, yêu cầu của   đơn giản, lô lương thực  tuyệt đối  thể để nó an  đưa đến.”
Vừa  xong,A Đông thấy sửng sốt, đây là tình huống gì, chẳng lẽ   nên nhân cơ hội  giữ lương thực, đồng thời triệt để đường dây trưởng tàu  ?Sao cách   trái ngược như thế?
Sở Y Nhất   A Đông cũng  trong lòng   đang nghĩ gì, nhưng hiện tại cô  để ý đến   mà  chằm chằm trưởng tàu.
“Tại ?Tại    như thế?”
Trưởng tàu thấy khó hiểu,    Sở Y Nhất đang ở  mặt với ánh mắt đầy vẻ thăm dò.
“Đây là chuyện riêng giữa  và  .”
Giọng  của Sở Y Nhất cứng rắn, ánh mắt  cụp xuống, tâm trạng trông  vẻ  căng thẳng.
“Anh   thì       gài bẫy   , nếu   theo yêu cầu của  thì đến lúc đó   kiện ,  chẳng  là  chịu thiệt  ?”
Thứ gì sống lâu năm cũng sẽ  kết quả nhất định, tuổi tác của trưởng tàu cũng  lớn lắm, nhưng lớn hơn Sở Y Nhất, hơn nữa  nam  bắc, gặp  nhiều , tiếp xúc  bao nhiêu ,  Sở Y Nhất  thể sánh .
“Trưởng tàu   chủ nhân phía  của lô lương thực  là ai ?”
Sở Y Nhất nhướng mày hỏi  .
“Đương nhiên là  .”
Vừa  lời  Sở Y Nhất   ngay, Lưu Dịch  việc  cẩn thận,  nắm chắc thì sẽ  để   bại lộ.
Nếu    thì nhất định sẽ   bộ dạng như hiện tại, đối với   mà , bản  là một nhân vật nhỏ   tiếng tăm, so với Lưu Dịch thì chênh lệch quá rõ ràng, trưởng tàu xảo quyệt    thể  về phía .
 hiện tại xem    rõ ràng đang  phấn khởi, hoặc là   đang chờ đợi một cơ hội như thế,giữ  lô lương thực  coi như là  rõ lô di vật văn hóa  .