“Làm gì thế?”
A Đông  giường  cùng bước xuống , ngơ ngác hỏi những  đang   mặt.
“Kiểm tra, lấy vé của các   xem.”
A Đông lấy vé tàu , Sở Nhất Y và Tiểu Bảo cũng  xuống, nhưng vẫn phối hợp đưa vé tàu cho họ.
“Xuống đây, lấy hành lý , chúng  cần kiểm tra.”
Một  đang soát vé tàu,  còn  hét to với Sở Nhất Y và Tiểu Bảo.
“Các  là ai?Tại   kiểm tra hành lý của chúng , các  đang vi phạm quyền riêng tư của chúng .”
Tiểu Bảo  những    thái độ  ,  kìm  phản bác  một câu.
“Còn hỏi  là ai?Nhìn   ?Bộ quần áo .”
Người đàn ông hung hăng  chằm chằm Tiểu Bảo, dù  Tiểu Bảo cũng còn nhỏ nên   khác  chằm chằm như  vẫn  chút sợ hãi.
“Vậy thì ?Các   thể tùy tiện xem vật phẩm cá nhân của chúng  ?”
“Tiểu Bảo.”
Sở Nhất Y nhỏ giọng mắng Tiểu Bảo,  đó bước xuống giường.
Tiểu Bảo bất đắc dĩ cũng xuống theo, mím miệng dứng cạnh hành lý   lời nào.
“Đồng chí , cho hỏi rốt cuộc  xảy  chuyện gì thế?Có cần kiểm tra ?Như thế  thích hợp cho lắm.”
“Không thích hợp ư?Ý của các  là  phối hợp với công việc của chúng  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Người đàn ông   hung hăng Tiểu Bảo  Sở Nhất Y đang  xuống,   nhíu mày, giọng   hôi  cứng.
Sắc mặt của Sở Nhất Y, A Đông và Tiểu Bảo đều  khó coi, ngay cả những hành khách gần đó cũng  họ với vẻ mặt  đồng tình.
“Chuyện là thế , chuyến tàu của chúng   áp tải một chuyến hàng, trong  đó  một món đồ  quan trọng   mất nên chúng  chỉ  kiểm tra và tìm  món đồ đó.”
Người đàn ông soát vé tàu lúc   và giải thích khi  thấy bầu  khí khó xử của hai bên.
“Mọi  yên tâm, chỉ cần mở  cho chúng  xem một chút, chúng  tuyệt đối sẽ  chạm  đồ đạc của  .”
Nhìn Sở Nhất Y bọn họ,  đàn ông  bụng   thêm một câu.
Sở Nhất Y    ầm ĩ lên, nếu  sẽ dễ dàng  ghi  cuốn sổ nhỏ.
Nếu     như thế thì   theo thôi, dù  thì Sở Nhất Y  thể cho họ xem, họ  thể thấy  gì cơ chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-628.html.]
Bọn họ cũng   gì, chỉ lặng lẽ mở hành lý ,  đàn ông  xa  vội vã bước tới ,  định với tay lục lọi thì  thấy  đàn ông  bụng ho lên hai tiếng.
Người đàn ông  xa ngoảnh đầu    , cuối cùng cũng  lục lọi, cẩn thận  một lúc mới lùi về  mấy bước.
“Cảm ơn sự phối hợp của  , chúc    đường vui vẻ.”
Người đàn ông  bụng  he he, như thể     chuyện gì xảy .
“Bố, rốt cuộc  thất lạc thứ gì ? Sao họ  coi trọng như thế ạ?”
Nhìn thấy bóng dáng vài  rời , Tiểu Bảo  kìm  hỏi Sở Nhất Y.
“Mặc kệ , dù  cũng  liên quan đến chúng , ngủ , tối qua  ngủ ...”
Sở Nhất Y điềm tĩnh  một câu,  thấy khóe miệng A Đông co giật.
Bà cô ơi, là đang nhắm  chúng  đấy,  cô   thế,    thể   đổi sắc mặt khi núi Thái Sơn sụp đổ  mặt?
Nhìn thấy Sở Y Nhất thờ ơ trèo  giường giữa   xuống,  đầu tiên A Đông thấy nghi ngờ tâm lý và tố chất của bản .
Vừa  bọn họ kiểm tra, A Đông căng thẳng đến mức  dám thở mạnh, tuy Sở Nhất Y nhiều  đảm bảo sẽ    khác phát hiện, nhưng   vẫn sợ  sơ suất gì đó, nên trong giây phút đó, tim   như  nhảy  ngoài.
Kết quả   chuyện gì.
Thật    cũng    Sở Nhất Y để đồ ở , nhưng hiển nhiên hiện tại   thời điểm .
Thôi bỏ , ngủ tiếp thôi, ai  tối nay còn  chuyện gì nữa, giữ tinh lực vẫn  hơn.
Con   thể chịu  khi cứ nhắc mãi, chuyện  ,   thể chịu đựng   suy nghĩ,   chuyện .
Lại đến một trạm dừng khác, một nhóm cảnh sát mạnh mẽ vang dội  thẳng đến toa bảy mà   lời nào.
Khi A Đông nhận  tin nhắn,   hoang mang, đây là tình hình gì thế?Sao  đến  mang hàng hóa của họ  ?Đây   là để lộ tin tức ?Giờ    đây.
“Có một cảnh sát   thẳng đến toa bảy,   đây?”
A Đông  thấy Sở Nhất Y vẫn đang  ở giường ,  tỉnh  nhưng vẫn   sách.
“Làm  bây giờ? Những    sang đó ,   gì cũng  muộn, thôi cứ mặc kệ  .”
Sắc mặt Sở Nhất Y  chút  đổi, A Đông  thấy càng thêm lo lắng trong lòng.
Tuy Sở Nhất Y  thật nhưng A Đông vẫn  chút  cam lòng, siết chặt nắm đấm, cuối cùng cũng  khỏi toa của bọn họ.
Sở Nhất Y để sách xuống, để lộ đầu, liếc  bóng dáng A Đông rời .