thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu  về phương xa, tựa như đang chờ đợi ai đó.
Khi Tiểu Bảo ngẩng đầu lên một  nữa, bóng dáng của ông cụ xuất hiện trong tầm mắt.
“Ông ơi.”
Tiểu Bảo  dậy vẫy tay, ông cụ  thấy, bước chân càng nhanh hơn.
Nhìn sang một chiếc ghế đá khác,  đó  một chiếc đệm, ông cụ cảm thấy ấm áp trong lòng, đứa bé  thật chu đáo.
Kể từ ngày đó, hai  một già một trẻ lúc nào cũng gặp  ở đây,  trò chuyện với , dần dần trở thành một ước hẹn  ngầm hiểu trong lòng giữa hai .
“Trời càng lúc càng lạnh,  cháu  đến đây  sách,  lạnh ?”
Ông cụ  đôi bàn tay đỏ au củaTiểu Bảo, ngòi bút  đỏ của , ông thấy xót cho đứa bé .
“Không  ạ, khi thời tiết ,  nắng và  quá lạnh thì  khí ở đây trong lành, phong cảnh cũng , cũng khá yên tĩnh và suy nghĩ cũng rõ ràng hơn.”
Cũng  se lạnh, nhưng vẫn trong mức độ chấp nhận  nên cũng  ,   đó  cảm thấy  một sự yên bình kiểu ‘đường xá ngoằn nghèo nguy hiểm’.
“Ở đây vẫn còn một chút bầu  khí phố phường, nó thua xa so với những nơi thực sự  phong cảnh .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông cụ nghĩ , cả đời  nếu  nhiều nơi như thế,  những sa mạc đầy cát vàng, những đồng cỏ dài vô tận, nơi biên cương băng giá phủ đầy tuyết...
Nơi nào cũng là cảnh  tuyệt đỉnh  đời, đến nơi  mới cảm nhận  sự nhỏ bé của con , so với những thứ đó thì con  như con kiến càng.
Tiểu Bảo   ngẩng đầu lên , theo suy nghĩ của   thì phong cảnh ở đây khá ,  non nước,  cây  hoa,  cỏ, đan xenrất thú vị, nếu    điều gì   ở nơi  thì chính là  những  cố tình tạo  dấu vết nhân tạo.
“Chúng  còn cần    ngoài nhiều hơn nữa, tổ tiên chúng  vẫn luôn  rằng  ngàn cuốn sách  bằng  ngàn dặm, cũng   lý, chỉ  tự  dùng chân đo mới   núi non của tổ quốc bao la, chỉ  chính bản  mới  thể tận mắt chứng kiến, trong đầu mới  những cảnh tượng kỳ vĩ , nếu  thì sẽ  tưởng tượng  …”
Những lời  của ông cụ, Tiểu Bảo  từng  thấy, từ nhỏ đến lớn,   chỉ đến  vài nơi, cũng chỉ đếm  đầu ngón tay.
Vậy nên hiện tại   vẫn  thể nào đồng cảm với ông cụ, nhưng điều đó  ảnh hưởng đến khao khát thế giới bên ngoài của  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-620.html.]
Nếu  thể thì   cũng   ngoài  xem .
“Nghe ông , cháu  lập tức  ngoài mở mang và xem thử  thật sự như trong sách   .”
“Không , đợi đến lúc cháu  thấy, cháu sẽ nhận  những miêu tả trong sách  cứng nhắc, đôi khi cách diễn đạt bằng ngôn từ  bằng một phần mười những gì cháu  thấy, đó là một loại cảm giác.”
Tiểu Bảo tin  câu  , cũng giống như tâm trạng của một  , cảm xúc vui buồn    thể diễn tả bằng vài từ?
“Cháu còn nhỏ nhưng  thể tĩnh tâm,  sách học tập, bầu  khí mấy năm nay    lắm,   nhiều    ý chí như . Đứa trẻ như cháu thật hiếm thấy, xem  bố  cháu cũng là những   tầm thường.”
Đối với cái gọi là “**”, kỳ thi tuyển sinh đại học   bãi bỏ,   nhiều đứa trẻ   nơi để học, bố  ở nhà   ý thức như , thà để con cái phụ giúp  việc còn hơn,  nhất là  thể kiếm một  tiền để trợ cấp cho gia đình mới .
Đứa trẻ  là một trong  ít những đứa trẻ mà ông   thấy gần đây vẫn kiên trì học tập.
“Bố   bao giờ ép buộc cháu, họ chỉ  với cháu rằng học   học là quyền của cháu,   gì thì , nhưng nhưng sự lựa chọn trong tương lai sẽ khác”.
Cố Hướng Đông và Sở Nhất Y  bao giờ  bắt buôc con cái   gì, phần lớn đều tôn trọng lựa chọn của chúng, họ chỉ hướng dẫn thích hợp mà thôi.
Ông cụ gật đầu, đúng , con cái  học hành chắc chắn sẽ  nhiều lựa chọn hơn những đứa    học, lấy lùi  tiến, suy nghĩ của hai bậc phụ   khác hẳn suy nghĩ của  thường.
“Bố  cháu  đúng,  nhiều lựa chọn sẽ  hơn. Chàng trai trẻ, cháu thật may mắn, hiện tại nhiều bậc cha    nhận thức như .”
May mắn ư?
Đâu chỉ  như thế?Trước ba tuổi,  lẽ    may mắn, bởi vì cả bố  ruột đều hy sinh , nhưng    may mắn, bởi vì nhờ  Cố Hướng Đông và Sở Nhất Y nên     sống một ngày mồ côi, họ  cho    thứ   cần.
“Anh  gì cơ? Không chuyển  đồ  ngoài ?”
Sở Nhất Y nhận  cuộc gọi của Lưu Dịch, cô chau mày, còn nghĩ chuyến  sẽ khá thuận lợi,  ngờ  tình hình bất lợi.
“Tổn thất bao nhiêu hàng?”