Sau khi chia tay với ông cụ, Tiểu Bảo nhanh chóng chạy về nhà.
Nhìn thấy họ đẩy cửa , Sở Y Nhất lập tức  dậy.
“Sao giờ mới về? Cơm nước  nấu xong lâu , chỉ đợi con về ăn cơm thôi, mau  rửa tay .”
Nói xong cô  bếp dọn đồ ăn, Tiểu Khải cùng Sở Y Nhất  nhà bếp giúp dọn đồ.
“Mẹ, con gặp một ông cụ  thú vị,  trò chuyện với ông một lúc nên về muộn.”
Rửa ray xong, Tiểu Bảo cũng   nhà bếp, giúp lấy bát đũa.
“Vậy ? Con  chuyện gì với ông mà say sưa thế?”
Thấy bộ dạng hào hứng của Tiểu Bảo, Sở Y Nhất cũng thấy thích thú.
“Cũng   gì, con đang  ‘Thiếu niên Trung Quốc thuyết’ của Lương Khải Siêu, nó gợi  một  suy nghĩ, con với ông bất đồng ý kiến nên   thêm vài câu.”
Tiểu Bảo cũng đói , bắt đầu cầm đũa và cầm bát lên, há miệng thật to để ăn.
“Ăn chậm thôi, còn nóng lắm, coi chừng mắc nghẹn đấy.”
Nói xong, Sở Y Nhất  gắp ít thức ăn cho Tiểu Bảo.
“Vậy đến cuối cùng, hai   thống nhất ý kiến ?”
Tiểu Bảo nuốt vội thức ăn trong miệng  mới trả lời câu hỏi của Sở Y Nhất.
“Cũng coi như là nhất trí , ông   đúng, ai cũng đều  trở thành  hùng,  một chuyện gì đó to lớn, nhưng  chỉ những   chúng   đến mới là  hùng, **Sự phân công khác , tỏa sáng ở vị trí của  và  hết sức  thì cũng là  hùng.”
“Ông còn  với con một câu ‘Ai   trong ánh sáng mới là  hùng’?Mẹ,     là càng nghĩ càng thấy  đúng ?”
Tiểu Bảo  đồng ý với lời  của ông cụ.
‘Ai   trong ánh sáng mới là  hùng, câu    .
“ , cách suy nghĩ vấn đề của ông thật mới lạ…”
Sở Y Nhất cũng mừng  cho Tiểu Bảo,  dáng vẻ của  ,  vẻ như trò chuyện với ông cụ cũng khá vui vẻ.
Sẽ thật tuyệt nếu Tiểu Bảo  bạn vong niên  tam quan chuẩn xác.
“Trước đây con nghĩ chỉ  những   chuyện lớn mới là  trong trong tim , con cũng  trở thành  mang  vinh quang cho đất nước như thế, nhưng hiện tại con  nghĩ như thế nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-618.html.]
Tiểu Bảo khựng  giây lát   Cố Hướng Đông, vẻ mặt đầy chân thành.
“Hiện tại con nghĩ rằng bố cũng là  hùng, bao nhiêu năm nay tận tụy, giúp đỡ  nhiều , tuy chỉ là chuyện nhỏ nhưng con thấy bố cũng  vĩ đại, cũng là  hùng trong lòng con.”
Từ nhỏ đến lớn,        con ruột của Cố Hướng Đông và Sở Y Nhất, nhưng họ thật sự   , coi   như con ruột, ở trong gia đình ,  cũng  chịu ấm ức gì cả.
Chữ “ hùng” thiêng liêng quá, Tiểu Bảo  bao giờ nghĩ Cố Hướng Đông là một  hùng, nhưng lời  của ông cụ hôm nay khiến   hiểu ,  nhiều cách để trở thành “ hùng”.
Mặc dù bố    rõ với   về những thứ mà hiện tại bản  đang sắp xếp, nhưng  ít nhiều   cũng .
Những thứ đó là do bố   dùng sự thuận tiện trong chức vụ của  để giữ gìn, hiện tại tất cả  thứ đều   định, họ  trả  những thứ  về đúng chủ, kết cấu như thế vốn  là  hùng !
Nhìn Tiểu Bảo từ từ lớn lên,  những lời chân thành với chính , trong lòng  tràn ngập cảm giác vui sướng,  chính con  công nhận, trở thành “ hùng” trong lòng con,  cảm giác thành tựu  bao.
“Anh , em  thích  những gì  . Cái gì mà ‘ nghĩ rằng’, bố vốn là như thế, vẫn luôn là  hùng trong lòng em.”
Sở Y Nhất  bộ dạng đắc ý của Tiểu Khai,   cái miệng kéo dài đến  tai của Cố Hướng Đông, con bé  dẻo miệng,  nào cũng  cho Cố Hướng Đông vui  khép  miệng.
“Được   , chỉ  em   chuyện.”
Tiểu Khai nghịch ngợm lè lưỡi, Sở Y Nhất  lườm cô bé một cái   với Tiểu Bảo.
“Tiểu Bảo, bố   bàn với con một chuyện.”
“Hả? Chuyện gì  ? Mẹ cứ  .”
Tiểu Bảo nuốt miếng cơm cuối cùng, đặt bát xuống và vội trả lời.
“Là như thế , hiện tại con cũng lớn , là một  trai lớn , ngày nào bố  cũng gọi con là ‘Tiểu Bảo Tiểu Bảo’, con  thấy  thích hợp  ? Con   đổi tên   vẫn gọi con là Tiểu Bảo.”
“Cần cần, , cái tên ‘Tiểu Bảo’  tổn hại hình tượng cao to uy phong của ,     chừng  khó tìm chị dâu, nên  đổi tên gì  hơn .”
Tiểu Bảo   gì, Tiểu Khai  phấn khích .
“Ừm, cũng ,  bố  đặt tên khác cho con .”
“Mẹ,  xem, con   dễ tìm chị dâu là  sốt ruột ngay, ha ha...”
Câu  của Khai Tâm  Tiểu Bảo đỏ mặt.
“Con gái chỉ   linh tinh,  thấy cái tên Tiểu Bảo đúng là   trẻ con, chỉ thích hợp gọi trong nhà thôi, nếu   quen  gọi Tiểu Bảo thì  là kỳ cục.”
Vân Mộng Hạ Vũ