Lưu Hạ  chằm chằm bàn tay đang dang  của bố ,  sững  một lúc  đưa bàn tay nhỏ bé của  , bàn tay của hai  một lớn một nhỏ nắm lấy , cùng  tuân thủ một lời hứa.
Sau khi  xong quần áo, Lâm Dao Dao  hai bố con đang nắm c.h.ặ.t t.a.y  trong phòng khách, trong lòng cô tràn đầy cảm giác an .
Đây là hai  đàn ông mà cô yêu nhất, Lưu Hạ đương nhiên  thể  là đàn ông, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một  đàn ông  chí khí bất khuất.
“Hai bố con  cái gì ,  đạt  thỏa thuận gì  lưng của  đấy ?” Lâm Dao Dao   và  một cách tình cờ.
“Trông thế nào? Bộ đồ    ?” Nói xong, cô  xoay một vòng.
“Đẹp.”
“Xinh.”
Hai bố con đồng thanh cất tiếng,  đó  , tiếp đó là bật .
Vào ngày thứ hai  khi Lưu Dịch trở ,  kéo cả gia đình đến nhà Sở Y Nhất.
Lâm Dao Dao mặc quần áo mới của Lưu Dịch, khuôn mặt rạng rỡ.
“Ông chủ Lưu về  đấy ,  là cô cũng đỡ  một ít  nhỉ, sắc mặt hồng hảo cả !” Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Dao Dao, Sở Y Nhất  đùa.
“Hầy,  còn  thể  gì  đây,  cũng     suốt ngày cứ bảo vệ  như , trông  như một đứa vô dụng ,   thể hiện bản lĩnh  ngoài,  cũng  khổ sở lắm đấy!” Sau khi Lâm Dao Dao  xong, cô  thể nhịn  nữa và bắt đầu .
“Lâm Dao Dao, cô thôi   đấy! Cô nên dẹp cái bản lĩnh bla bla của  , chẳng  gì !” Sở Y Nhất trêu chọc Lâm Dao Dao  hề kiêng nể, cô  thể cứ thuận theo ý của Dao Dao , bằng  cô  sẽ cứ đắc ý  thôi.
Cái gì mà đầy bản lĩnh,  thử    tin , nếu chỉ Lưu Hạ hiểu thôi cũng  lắm . Không  hai ngày  là ai  chọc tức đến mức chạy  trong nhà  và xù lông lên.
“Ha ha,  cứ khoe khoang như  đấy. Xem cô kìa, thật    chuyện gì cả, cô tự kết thúc luôn đề tài  chuyện,   tiếp lời kiểu gì đây!” Lâm Dao Dao che bụng,  gập cả lưng.
“Vậy thì cô  cần  tiếp lời, dù  trong lòng   đều hiểu những lời mà cô .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-612.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không chấp,  chấp.” Lâm Dao Dao xua tay, cô quyết định bỏ qua  phụ nữ đáng c.h.ế.t Sở Y Nhất.
“Khai Tâm , con mau qua đây, xem chú mang cái gì đến cho con .” Cô  hiệu, gọi Khai Tâm đến và đưa cho con bé một con búp bê màu hồng xinh .
“Thế nào? Thích ?”
“Con thích ạ, cảm ơn chú và dì.” Khai Tâm ôm con búp bê cao ngang với  và  hạnh phúc, ai   thích một con búp bê màu hồng và mềm mại như  chứ.
“Thật là ngoan, con  cần  cảm ơn , bên cạnh chúng  chỉ  mỗi một  con là con gái thôi,  mua búp bê xinh  cho con thì nên mua cho ai chứ, đám con trai  đều  thích những thứ .”
Sau khi  con trai cô mới , sự khác biệt giữa con trai và con gái  lớn, so sánh thì mới thấy con gái ân cần đến mức nào.
Biết điều, ngoan ngoãn,   lời. Nhìn  phụ nữ Sở Y Nhất  ,  khi nào vì chuyện của con cái mà  gào rống đến đứt cả giọng ,  hề!
Chẳng  chính vì con gái nhỏ của cô  quá hiểu chuyện và  bụng, nên cô   cần  tức giận.
 Lâm Dao Dao dường như  quên rằng Sở Y Nhất cũng  một đứa con trai,  điều Tiểu Bảo  gây rắc rối.
Nên mới , giữa  với   khác , tính cách của trẻ con với trẻ con cũng .
“Tiểu Bảo, đây là sách chú mua cho cháu, cháu xem thử   là bộ mà cháu  .” Tiểu Bảo  trưởng thành,  nhiều lúc thằng bé  rõ   cái gì. Một thời gian , khi Lưu Dịch hỏi thằng bé rằng nó  cái gì  ngày sinh nhật, thằng bé   với , nó  bộ sách .
Quả thực  dễ dàng mua , nếu  Tiểu Bảo cũng sẽ  biến bộ sách  thành ước nguyện.
Bây giờ, khi  thấy thứ mà Lưu Dịch đang cầm trong tay, mắt thằng bé lập tức sáng lên.
“Chú, chú thực sự  tìm  chúng, cháu còn tưởng nó   còn xuất bản nữa.” Tiểu Bảo cầm cuốn sách, yêu thương  rời.
“Món đồ mà Tiểu Bảo , dù thế nào chú cũng sẽ tìm  cho cháu. Hóa  trong lòng của cháu, chú  tuyệt vời đến thế , cháu còn  ôm ấp hy vọng gì về chú.” Khi còn nhỏ, Lưu Dịch đối xử   với Tiểu Bảo. Năm nào cũng cho đồ, bây giờ Tiểu Bảo  lớn,  nhiều  hai  trò chuyện với nahu  bình đẳng, Lưu Dịch cũng càng thêm tôn trọng Tiểu Bảo, thỉnh thoảng  cũng sẵn lòng lắng  tiếng  nội tâm của thằng bé.
Giống như bây giờ, khi  tặng quà sinh nhật cho Tiểu Bảo,  sẽ hỏi  xem thằng bé  gì,  vì tự tặng những thứ mà bản  cho đó là quà.