“Thật tình, Cố Hướng Đông,  quá .” Sở Y Nhất trực tiếp nhảy từ giường lên  Cố Hướng Đông, vòng tay qua cổ  và hôn lên trán  một cái “chóc”.
…
“Cố Hướng Đông, chúng  còn  bao lâu nữa mới tới?” Sở Y Nhất vươn đầu  ,  đó  ngó Cố Hướng Đông, ôm Khai Tâm trong tay, cô hỏi với giọng sốt ruột.
“Sắp , sắp . Anh   mà vợ, em  hối  thế nào  cũng  thể bay . Em hỏi  câu  bao nhiêu   đấy.” Từ  tới giờ   từng  thấy vợ   sốt ruột đến thế, xem  những  trong Bảo Ứng  quan trọng đối với vợ .
Trước đây  thường bảo, đợi khi nào  thời gian nghỉ phép thì  sẽ dẫn cô  thăm, tuy nhiên  một  nào thành hiện thực, trong lòng  nảy sinh  cảm giác áy náy.
“Anh  xem, bọn họ sẽ ở trong nhà chứ, đừng bảo chúng  đến mà    ai nhé…”
“Chắc  , yên tâm , chắc chắn chúng  sẽ gặp   .” Vì để    bất ngờ, vợ   cho  gọi điện thoại qua đó, nhưng để xác nhận  việc vợ  thể  thấy  mà cô   gặp,   gọi điện thoại cho Quách Hòa Bình.
Nên bây giờ   thể trả lời vợ bằng một giọng điều vô cung chắc chắn.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng  thấy một cảnh tượng quen thuộc.
“Này? Đó   là chị Hà Thúy Lan  , tại  chị    ở  cổng lớn ?”
Hà Thúy Lan dẫn theo Đại Tráng và Tiểu Tráng  ở  cổng khu nhà ở để chờ Sở Y Nhất, khi  thấy một chiếc xe  về phía bên , cô lập tức mỉm .
“Chị dâu, Đại Tráng và Tiểu Tráng ăn gì thế? Sao hai đứa cao quá ?” Sở Y Nhất mỉm  và vỗ nhẹ  đầu của hai đứa trẻ, Hà Thúy Lan thì bồng Khai Tâm.
Đại Tráng và Tiểu Tráng đang nắm tay Tiểu Bảo, một nhóm    vui vẻ, như thể từ  đến giờ  từng cách xa.
“Đi thôi, mau về nhà, ngoài trời vẫn đang lạnh lắm.” Hà Thúy Lan   đưa   về nhà cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-602.html.]
Sở Y Nhất    , thấy mái ấm gia đình  vẫn như    gì  đổi. Khi bước  bên trong, cô cảm giác như  cũng đang trở về quê nhà và đón năm mới…
Gặp    một thời gian dài vắng bóng, niềm vui nho nhỏ đang chực trào lên trong lòng Sở Y Nhất.
Các  bé đang   chăm nom Khai Tâm, bây giờ Khai Tâm   thể  vững. Lúc , Khai Tâm đang  ở giữa các  của , bọn trẻ cầm đồ chơi chọc ghẹo cô bé, trông cô bé vui hơn bao giờ hết.
“Chị mong chờ em  bao nhiêu, mới chớp mắt một cái thì Khai Tâm  lớn thế  .” Hà Thúy Lan  nấu ăn  trò chuyện với Sở Y Nhất,  đang giúp đỡ . Cố Hướng Đông và Quách Hòa Bình đến văn phòng để trò chuyện.
“Trẻ con mà, lớn  nhanh. Cũng  một  thời gian dài chị  gặp con bé, nên khi  con bé chị mới thấy con bé đột nhiên lớn hơn  nhiều. Còn em thì ngày nào cũng thấy, trông chẳng   đổi gì mấy.” Sở Y Nhất vươn đầu liếc mắt  ngoài, thấy vài đứa trẻ đang vui đùa.
“Phải ha, ngày nào cũng  thấy, chính chị cũng  cảm nhận  hai thằng nhóc nghịch ngợm nhà chị  lớn.  trong  thời gian , nếu  ai  thấy con chị, họ cũng đều  bọn trẻ  lớn.” Hà Thúy Lan mỉm . Chỉ cần   và  con thì sẽ  cảm giác như , cô  trải nghiệm điều   sâu sắc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trời bắt đầu tối,   Cố Hướng Đông và Quách Hòa Bình bàn chuyện gì mà mãi đến bây giờ vẫn   về.
“Đại Tráng, đến văn phòng của bố và bảo bố với chú Cố về ăn cơm .” Hà Thúy Lan còn một món cuối cùng, trời đang lạnh, bữa ăn  dọn  mà  ăn vội thì sẽ nguội.
“Dạ, con  ngay.” Đại Tráng trả lời,  dậy chuẩn  chạy  ngoài.
“Oái, thằng nhóc , hấp  hấp tấp cái gì thế hả?” Lúc Quách Hòa Bình và Cố Hướng Đông  đến cửa nhà, khi bọn họ mở cửa thì đụng  Đại Tráng,  đang chuẩn  chạy  ngoài.
“Bố, chú Cố, hai  về . Mẹ  bảo con  gọi hai  về ăn cơm ạ…” Đại Tráng vươn đầu  ,  lưng chú Cố hình như còn  một dì  xinh , trông  quen mắt.
“Về  đấy , mau tắm rửa  ăn cơm thôi. Ấy chị Đông, chị đến , mau  trong .” Hà Thúy Lan thò đầu  khỏi bếp để chỉ hủy hai  đàn ông, nào ngờ   ló    thấy Đông Dục Uyển, cô vội vàng buông đồ trong tay xuống và chạy .
Nghe thấy âm thanh, Sở Y Nhất ngơ ngác   và  thấy chị Mỹ Lệ đang  đó với một nụ  dịu dàng.
“Chị Mỹ Lệ, dạo  chị thế nào , chị khỏe chứ.” Ngay khi Sở Y Nhất chạy  và nắm tay chị Mỹ Lệ, cô  chút kích động.