“Em đừng  quan tâm  gì nữa, chuyện của bọn họ thì cứ để bọn họ tự giải quyết với . Xem kịch cả ngày  thấy mệt , mau về ngủ .” Cố Hướng Đông vợ  từ bên ngoài trở về,   cô  ngoài để  gì.
Vợ của  quá cứ thích bận tâm.
“Anh   thật nhẹ nhàng. Dưới mái nhà , em  thể giả vờ như  thấy  . Khó khăn lắm Tiểu Vương và Điềm Điềm mới   đến bước , em  thể cứ trơ mắt  bọn họ chia tay.” Cô vẫn hy vọng Tiểu Vương  thể tìm  một cô gái mà   thích và sống cuộc sống của riêng . Mặc dù cô tiếp xúc  nhiều với Chu Điềm Điềm, nhưng cô  thể    Chu Điềm Điềm thật sự  thích Tiểu Vương.
Hơn nữa, con gái   đảm đang, quán xuyến  việc trong gia đình một cách ngăn nắp. Hai  sống với , một  chủ trong nhà, một  chủ bên ngoài, bọn họ nhất định sẽ  cuộc sống  .
“Có một vài chuyện    ở việc chúng   thế nào, mà là  trong cuộc nghĩ thế nào. Từ khi bố của Tiểu Vương mất,  của    che chở cho   như đang bảo vệ chính con mắt của . Một   như , em  chắc Chu Điềm Điềm  thể sống hòa hợp  với bà   ?”
Vợ   lòng , nhưng   chuyện nào cũng chỉ cần  lòng  là . Cũng giống như  , vợ  mai mối cho Tiểu Vương và Tiểu Lý ở nhà máy chế biến thịt. Bây giờ chuyện     của Tiểu Vương lôi  .
Anh   vợ   chịu những tổn thương thế ,  chỉ  đóng cửa , sống những cuộc đời của riêng minh, những chuyện ai thì thích như thế nào thì cứ thế ,  liên quan gì đến gia đình của !
“Thực , đó   là vấn đề của Chu Điềm Điềm. E rằng    sẽ  đồng ý với bất kỳ cô gái nào mà Tiểu Vương thích, bởi vì bà  sẽ cảm giác như những cô gái đó đang  cướp Tiểu Vương khỏi tay của bà .”
Loại tình yêu  là sự che chở, gông cùm và gánh nặng.
Tiểu Vương và Chu Điềm Điềm  đến  với    phụ thuộc  thái độ của Tiểu Vương.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đây, ăn . Tiểu Ngọc  vất vả  cho  ăn,  mà  ăn thì phụ lòng  của   đấy.” Chu Điềm Điềm đẩy đôi đũa về phía của Tiểu Vương và  một cách đầy ẩn ý.
“Anh  ăn,   đói, dù đói cũng  ăn. Anh chỉ ăn những gì em nấu cho .” Tiểu Vương trả lời. Lúc  mà  kiên quyết thì còn đợi lúc nào nữa, nếu như  biểu hiện cho , e rằng vợ đến tay cũng  mất thôi.
Vẻ mặt Chu Điềm Điềm nghiêm nghị, nhưng trong lòng   chút vui mừng: “Anh thật sự  ăn ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-570.html.]
“Không ăn. Anh cũng  bảo cô    cơm gì cho  cả,  ăn!” Mong  tồn tại mãnh liệt , ngoài Tiểu Vương , cũng chẳng còn ai khác. Quả nhiên sắc mặt của Chu Điềm Điềm   hơn một chút.
“Điềm Điềm,    để em chịu tủi  . Anh  mặt   xin  em, những lời bà     là những gì trong lòng  nghĩ. Vì  xin em đừng rời bỏ  như thế , hãy cho  một cơ hội khác,  ?”
Tiểu Vương ở bên ngoài ngẫm nghĩ một   lâu. Mặc dù  cảm thấy bối rối và khó xử giữa   và Chu Điềm Điềm – cô gái mà  thích, nhưng  cũng   rõ lòng .
Anh   chia tay với Điềm Điềm, nếu    là trách nhiệm mà cả phần đời còn    thể chối bỏ, thì Chu Điềm Điềm chính là nguồn hạnh phúc cho phần đời còn  của .
Những lời mà    hôm nay   chỉ là những lời tức giận nhất thời. Nếu   thể sống chung với Chu Điềm Điềm, thì kiếp   sẽ  bao giờ kết hôn nữa. Chẳng      nuôi bà  đến già  ,  sẽ cố hết sức trở thành một đứa con trai  trách nhiệm, cùng   sống đến già.
Tuy nhiên,   thể nào lấy Tiểu Ngọc Đại Ngọc gì đó. Anh đang  kẹt. Trong lòng của  , rốt cuộc thì hỉ nộ ái ố của  quan trọng  là những gì bà  nghĩ mới quan trọng?
“Vậy tiếp theo đây  định  thế nào? Em  thể cứ cố chấp gả cho  khi   phản đối mãnh liệt như thế. Nếu   thì em trở thành cái gì chứ. Tuy nhiên em còn      gia đình họ Chu thế nào nữa!”
“Em yên tâm,  nhất định sẽ  cách thuyết phục  của , sẽ  để em gả  nhà  mà  tủi  thế . Chỉ  điều, vẫn cần em đợi thêm một thời gian nữa.”
“Anh  như   giống như em  gả cho  lắm  …”
Câu     thật khó xử.
“Không  em, là , là    lấy em về nhà  vợ lắm !”
Chu Điềm Điềm nắm chiếc khăn trong tay của , cô   gì.