Giờ đây, bác Từ cố tình khiến cho em gái   thể diện  mặt , tính cách bảo vệ em gái  từ trong xương cốt của   bắt đầu trỗi dậy, ánh mắt quét về phía bác Từ lạnh lùng như d.a.o cắt.
“Đi nào.” Không  Điềm Điềm tiếp tục ở đây và  sỉ nhục, Chu Chí Bình trực tiếp đưa Điềm Điềm trở về phòng riêng của cô .
“Cái thứ   giáo dục,  lớn còn  , ai cho phép bọn nó  . Có  sinh nhưng    dạy…”
“Đủ ,  đừng  ép con nữa   ?” Hai mắt của Tiểu Vương đỏ hoe,  trán nổi gân xanh. Cuối cùng,   thể nhẫn nhịn khi   những lời mà    .
“Mẹ cứ luôn bám lấy chuyện cô    bố   . Bộ bọn họ  bố  bọn họ  còn nữa  ? Ai   bố    thể trưởng thành cùng với , luôn ở bên cạnh . Con    bố, nhưng con  ?” Tiểu Vương gần như rống lên, “Nếu   cô   đầy đủ,  con đầy đủ chắc, con  bố ?”
“Chát!” Bác Từ chạy tới, vung tay tát.
“Nghịch tử. Mẹ thấy con  mê mụi đến mức    là ai nữa . Không ngờ con  dám bất kính với bố  như thế!”
“Con  bố  thì  ,     thử nghĩ ,  cứ hết   đến  khác nhắc đến bố  của Điềm Điềm. Trong lòng  nghĩ thế nào? Mẹ  buồn,  cô    buồn ?”
Rốt cuộc xảy  chuyện gì thế ? Trước đây, đứa con trai của bà  bao giờ  như thế. Bà  cái gì thì là như ,  hiếu thảo với bà, luôn đặt bà là ưu tiên. Bây giờ thì nó  còn thế nữa, tại  vẫn   đổi chủ ý?
“Hôm nay con sẽ  rõ cho  . Cả đời  ngoại trừ Điềm Điềm , con sẽ  lấy bất cứ  nào khác. Nếu như   đồng ý, cũng  thôi,  thì con sẽ sống độc  cả đời!” Cô gái khờ khạo , vì để thực hiện ước mơ của  mà  trực tiếp rời bỏ quê hương, nơi  nuôi dưỡng cô lớn lên, theo  về thủ đô  chút đắn đo.
Trước đây, vì chuyện của Tiểu Lý mà   tiêu sạch hết tất cả tiền tiết kiệm của . Có thể , ngoài trừ bản   ,    gì cả. Thế nhưng từ  đến giờ Điềm Điềm  để ý đến những chuyện .
Một cô gái như thế,     thể nỡ để cô chịu tủi . Dẫu , những tủi  mà cô  gánh chịu, cứ  đến từ .
Nói xong, Tiểu Vương  về phía cửa   đầu . Bây giờ   còn thể diện đối mặt với Điềm Điềm, cũng   ở bên cạnh   thêm một phút giây nào nữa, như  chỉ khiến  thấy ngột ngạt.
“Con   đó cho !”
Tiểu Vương dừng bước chân, cứ  ở đó như ,   đầu .
“Con dám!”
“Mẹ  thể thử!” Sau đó bước  khỏi sân mà   đầu  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-568.html.]
Chu Điềm Điềm nhốt  trong phòng  lâu, Sở Y Nhất  yên tâm nên   một bát mì và đến  cửa phòng của Chu Điềm Điềm.
“Cộc, cộc.”
Đôi mắt của Chu Điềm Điềm  sưng, chóp mũi ửng đỏ. Khi  thấy tiếng gõ cửa, cô nghĩ đó là Tiểu Vương.
Do dự một lúc, cô bước tới mở cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cửa mở ,  ngờ    cửa  là Sở Y Nhất.
“Chị dâu,  chị  ở đây?”
Sở Y Nhất giả vờ   thấy sự thất vọng trong mắt của Chu Điềm Điềm, cô bưng bát mì bước .
“Tối nay em còn  ăn gì nên chị  cho em một ít mì, nhân lúc nó còn nóng thì mau ăn . Con  dù  là sắt là thép, nếu  ăn một bữa cũng đói  xỉu , huống gì ban ngày em     nhiều việc,  ăn  mà .”
“Chị dâu, em  đói, chị  cần  phiền lòng .” Chu Điềm Điềm nắm tay ,  theo phía  Sở Y Nhất, cô  thể ăn nổi.
“Em  đói ? Chưa ăn gì   thể  đói ,   chị  thể tin đây? Ăn , dù  chuyện gì xảy  cũng  no bụng.”
Nhìn chiếc đũa mà Sở Y Nhất đưa, cuối cùng Chu Điềm Điềm cũng nuốt lời từ chối, dùng hai tay cầm lấy chiếc đũa, ăn mì từng miếng nhỏ.
“Điềm Điềm, em nghĩ gì ? Em và Tiểu Vương thực sự cứ như  mà chia tay  ?”
Chu Điềm Điềm dừng đôi tay đang gấp mì, nước mắt chảy   kìm , nhỏ từng giọt  bát: “Chị dâu, em   chia tay với  , nhưng     thích em và  đồng ý cho bọn em ở bên . Em  thể  gì đây?”
“Chị thấy đó là chuyện của hai đứa. Chỉ cần trong tim cả hai luôn  , và khi gặp chuyện    tin tưởng  thì   gì là  thể giải quyết ! Điều quan trọng nhất là hai đứa  đoàn kết.”
“Đoàn kết?”
“ . Đợi khi Tiểu Vương về, em đừng phớt lờ  . Em cần  trò chuyện thật rõ ràng và bày tỏ những suy nghĩ  sâu trong lòng của .”