“Anh giấu luôn cả hai bên, kết quả thì , như thế nào?”
“Anh...” Tiểu Vương   nên lời, đúng là   cân nhắc kỹ chuyện . Nhìn thái độ của   đối với Điềm Điềm  ,     đó khi   trở về,     về cô như thế nào nữa.
Nên giờ đây khi Điềm Điềm tức giận và   những lời như thế,  thực sự    câu phản bác nào.
“Em hy vọng sẽ   chuyện   thứ hai. Dù  chuyện gì  nữa,  cũng   thật với em. Có như  em sẽ  rơi  thế  động.”
Vừa  Điềm Điềm  lời , Tiểu Vương lập tức lấy  tinh thần. Anh ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sáng ngời  cô.
“Nói như  là em  trách  ?”
“Bây giờ trách  thì  ích lợi gì, cũng  giải quyết  chuyện gì. Hiện giờ, chúng  nên nghĩ cách   đây.” Bên ngoài còn  một cô gái khác, hiện tại cô   gây rắc rối cho Tiểu Vương. Thật  cô cũng  xuất phát điểm của Tiểu Vương là vì cô, chỉ  điều     chơi chiêu theo lẽ thường, cô cũng  thể trách .
“Được , yên tâm ,  nhất định sẽ thuyết phục  .”
“Chuyện mà     chỉ là thuyết phục   …”
Vân Mộng Hạ Vũ
Điềm Điềm  Tiểu Ngọc,  đang ở cạnh  Tiểu Vương, thông qua cửa sổ, trong lòng cô  buồn phiền.
Tiểu Vương cũng  theo tầm mắt của Điềm Điềm, đột nhiên  cảm giác đầu của  càng to hơn.
“Mẹ, đây là bữa ăn mà Điềm Điềm  cho ,  mau ăn .” Tiểu Vương bước  với bữa ăn  nấu bởi Điềm Điềm, và gọi  .
“Hừ, ai  cô   bỏ thuốc gì  bên trong  ,   ăn.”
Tâm trạng chỉ mới  bình tĩnh , Tiểu Vương vốn  cùng   chuyện vui vẻ, giờ đây trong lòng lập tức tràn đầy cơn tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-564.html.]
“Mẹ,   cái gì . Từ đầu đến cuối đều là do con  theo Điềm Điềm. Bữa cơm  là do cô  tự tay nấu,    lời “cảm ơn” với   thì thôi,  còn nghi ngờ   như thế,   cũng nghi ngờ con luôn !” Tiểu Vương đặt bát đũa xuống, thật sự thì   kìm  cơn tức giận. Coi như    thấu ,     qua đây là vì     những ngày tháng yên !
“Bác , lúc  xe lửa bác  nỡ xài tiền, cũng  ăn uống gì, giờ chắc bác đói bụng lắm    ạ? Bác mau chóng ăn một chút cầm cự . Bác  nên khiến bản  càng thêm bực tức  gì, đúng chứ?” Tiểu Ngọc  bên cạnh, bước   kịp thời, bưng bát cơm đưa đến mặt của bác Từ.
Sở Y Nhất  bên cạnh lắng ,  cảm giác như đây là cơm của cô   ? Như thể đây là nhà của cô  ?
Thực  bác Từ  đói , nhưng vẫn còn tức giận. Khi ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong bát, bà lén nuốt nước miếng nhiều . Những lời Tiểu Ngọc   chính là bước đệm cho bà tiến lên, đương nhiên bà  sẽ  thể nào từ chối.
“Đây chẳng qua là đang nể mặt của cháu. Bằng , bác sẽ  tùy tiện ăn những đồ ăn lung tung như cho mèo  chó ăn , ai    sạch sẽ  ! Bác cũng chỉ quen ăn đồ ăn mà cháu nấu thôi!” Bác Từ    nhanh chóng cầm bát cơm của  lên, bất kể còn nóng  , bắt đầu ăn ngấu nghiến.
“Bác ăn  lót  , tối cháu sẽ  những món mà bác thích ăn.”
“Ừ, ừ, cháu mau ăn , nguội  sẽ  còn ngon nữa…” Bác Từ cũng   tranh thủ để Tiểu Ngọc ăn cơm.
Tiểu Ngọc gật đầu và cầm bát đũa của  lên.
“Cô Tiểu Ngọc thật là khéo tay  , quá tuyệt vời. Chỉ   cô định lấy nguyên liệu ở   để  cơm cho bác Từ đây?” Nít ranh. Hình như    là khách trong nhà thì ? Chủ nhà là cô vẫn đang  ở đây cơ mà. Nhìn thái độ của cô  kìa,  như thể đây là nhà của cô  thế?
“Chuyện ...” Tiểu Ngọc lộ  vẻ  hổ, cô  ngờ rằng Sở Y Nhất vốn dĩ vẫn luôn im lặng  lên tiếng,  mở miệng    lúc , khiến cô  khó xử.
“Hóa  cô Tiểu Ngọc   thế nào là chỗ thích hợp. Cô  như , để  khác   còn tưởng đây là nhà của cô, cô là chủ nhà, còn chúng  là khách đấy…” Sở Y Nhất  xong còn lấy tay che miệng  hai tiếng, vẻ mặt Tiểu Ngọc càng thêm  hổ.
“  ở đây một thời gian, còn phòng nào sử dụng  ?” Bác Từ ăn xong một bát cơm lớn, lấy tay áo lau miệng  vươn đầu  xung quanh.
“Căn phòng   và rộng rãi,   sẽ ở đây!” Bác Từ chỉ  căn phòng bên cạnh, vốn là nơi Tiểu Vương sống. Chỉ  điều  khi Chu Điềm Điềm tới đây, Tiểu Vương  dọn  ngoài để cho Chu Điềm Điềm ở.
Tiểu Vương dọn sang căn phòng bên, Chu Chí Bình sống chung với Tiểu Vương. Hiện tại, chỉ còn một căn phòng trống khác, và căn phòng mà Lâm Dao Dao  ở  đó.