Những  khác trong bàn ăn  quen với cách sống suốt ngày cãi  của hai  phụ nữ , bọn họ  quan tâm lắm, mạnh ai nấy ăn.
Cuối cùng Sở Y Nhất vẫn  đánh bại  Lâm Dao Dao. Lâm Dao Dao thề thốt với   rằng để kỷ niệm ngày Quốc Khánh, khu phố thương mại ở Vương Phủ Tỉnh sẽ sáng rực ánh đèn, nhất định sẽ  sôi động, vì  cô  kéo bọn họ qua đó.
Vừa  khỏi ngõ, tất cả đều sững sờ. Trời ơi đất hỡi,  đường  cả núi , thật đúng là bầu  khí đón lễ. Xem  dù là khi nào, chỉ cần là ngày Quốc Khánh,  bên ngoài sẽ tấp nập.
Sở Y Nhất nhớ tới kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh  ,  cần  bạn  , lúc nào cũng  . Điểm du lịch, khu mua sắm, chỗ ăn uống,   cũng   xếp hàng dài,  đợi cũng sốt ruột.
“Ôi,  Tiểu Vương,   xem,  cái đèn lồng đỏ  bay lên  ?”
“Bố, tại  bên    nhiều   đến thế.”
Tiểu Vương cõng Tiểu Bảo  vai, Cố Hướng Đông bế con gái, Sở Y Nhất đỡ Lâm Dao Dao, Chu Điềm Điềm và Chu Chí Bình thì  chung với . Một nhóm  bước   thuận lợi lắm, dù   đang đông mà.
Người hạnh phúc nhất là Tiểu Bảo,  thấy gì cũng tò mò.
Sở Y Nhất liếc  những    đất đằng , đồng phục bọn họ mặc  thống nhất, cô kéo cánh tay của Lâm Dao Dao: “Những  đó là ai? Tuổi tác  đồng nhất.”
“Đó còn   là Hồng vệ quân đến từ khắp nơi  đất nước để tham gia lễ kỷ niệm ngày Quốc Khánh  .” Lâm Dao Dao  khinh thường, cô   thiện cảm với những  .
Sở Y Nhất cũng giống như Lâm Dao Dao, bĩu môi,    gần bọn họ chút nào.
  chuyện    như ý . Vì  quá nhiều , hai  họ  chèn ép. Vốn dĩ Sở Y Nhất  đỡ Lâm Dao Dao, nhưng vì   vững, giờ thì  , loạng choạng thế nào  đạp lên chân của một Hồng vệ quân đang  đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Làm gì đấy?” Hồng vệ quân  dẫm lên chân mặc một bộ quân phục  phai màu, đội mũ quân đội màu xanh lá cây  đầu, thắt lưng treo vũ trang xung quanh,  vai trái thì đeo phù hiệu, trong tay còn đang cầm một quyển sách màu hồng. Trời ơi, đúng tiêu chuẩn.
Mọi  thấy   lập tức  dậy, giọng điệu  hung hăng.
“Xin , chúng   cố ý  . Nhiều  quá nên chúng   xô đẩy một chút.”
Hồng vệ quân   chân của Lâm Dao Dao và khịt mũi khinh thường: “Chân  què thì đừng    ngoài,  thế  còn bày đặt xem náo nhiệt.”
Sở Y Nhất  thấy , cô chỉ  lập tức xông tới xé rách cái miệng . Thân là một thằng đàn ông,  miệng  thiếu đòn đến thế. Trước khi Sở Y Nhất mở miệng , cô   thấy Lâm Dao Dao  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-554.html.]
“ thấy  vài  cũng   dùng đầu óc, đáng lẽ  nên để mấy  đó  ngoài thì hơn.”
“Cô  ai   dùng đầu óc?”
“Ai đang  thì    đó.”
“Cô…”
Làm  lắm, Sở Y Nhất  Lâm Dao Dao và lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
 chuyện  đồng thời cũng đang nhắc nhở Sở Y Nhất,  thiết lập chương trình chữa trị khỏi chân cho Dao Dao.
“Được ,  , sắp đến lượt của chúng   đấy, đừng gây chuyện thêm nữa.” Hồng vệ quân   thêm gì đó, nhưng  bên cạnh  đưa tay  kéo.
Anh  tức giận trừng mắt  Sở Y Nhất và Lâm Dao Dao,   miễn cưỡng  xuống.
“Chúng  đến Vương Phủ Tỉnh mà lúc nãy cô  , ở đây  là những  như thế ,   gì đáng xem.”
“ cũng thấy ,  thôi.”
Đoàn  cách xa đường phố sôi động. Trên đường , Sở Y Nhất thầm nghĩ, bên phố thương mại đừng  nhiều  giống bên  nhé.
Quả nhiên khi đến nơi, cô thấy   nhiều  đến thế, cô chỉ  thở dài xúc động, bây giờ    tình cảm yêu nước.
“Lâm Dao Dao,   cô   dối  . Ở đây   phố thương mại Vương Phủ Tỉnh, đây là đường Nhân Dân mà?” Mặc dù Sở Y Nhất  bao giờ đến đây, nhưng cô  chữ, gạt ai đấy, cái bảng hiệu “đường Nhân Dân” to đùng thế  mà.
“Cái gì mà đường Nhân Dân? Chẳng   tháng 8, đám Hồng vệ quân  náo loạn lên . Đang là phố thương mại Vương Phủ Tỉnh, cứ  đổi thành gì mà đường Nhân Dân. Bọn họ  đổi là chuyện của bọn họ, trong lòng    bao giờ thừa nhận.” Vốn dĩ đang bực , khi  như , Lâm Dao Dao càng tức giận hơn.  là ăn no rửng mỡ, chỉ mấy chữ “Vương Phủ Tỉnh” mà cũng chọc tức bọn họ, cuối cùng buộc   đổi.
“Được,   .” Lại là đám  đó, hầy, Sở Y Nhất cảm thấy chán ngấy khi  nhắc tới hai từ “chán ghét” .
Bên trong khu phố thương mại Vương Phủ Tỉnh, vẫn  thể cảm nhận  dáng vẻ của một khu phố thương mại hiện đại, nhưng giờ đây hầu như cửa hàng nào cũng treo băng rôn đỏ “Đại lãnh tụ muôn năm, vạn tuế”, “Giương cao ngọn cờ tư tưởng”...