“ thấy hai  đều  đói,  hai  đừng ăn nữa!”
Vốn dĩ thấu hiểu hai  họ  cố gắng vực tinh thần trong đơn vị, ứng phó với  nhiều chuyện, nên cô  đặc biệt lựa những món ăn ngon để  cho bọn họ ăn  khi tan  về nhà, kết quả hai  họ  tự dày vò . Vậy tức là cả hai đều  đói! Không đói thì  cần  ăn!
Sải một bước dài, Tiểu Vương vội vàng trở  chỗ và  xuống, bắt đầu hùng hồn ăn thức ăn trong bát.
Trong vô thức, Cố Hướng Đông cũng định  xuống, nhưng   nhớ tới nụ    của Tiểu Vương,  cố nhẫn nhịn, chậm rãi  xuống. Sau đó  nháy mắt điên cuồng với Sở Y Nhất.
“Tiểu Vương, khi nào thì bạn gái  qua đây?”
Nghe thấy câu hỏi của Sở Y Nhất, Tiểu Vương lập tức ngẩng đầu khỏi bát: “Chị dâu, Điềm Điềm   hai ngày nữa thì cô  và  trai cô  sẽ tới đây.”
Trả lời xong, Tiểu Vương vội vàng ăn thêm vài miếng, ăn nhanh    ngoài tìm nhà. Hai ngày qua   bận,   chạy   . Nếu như hôm nay   tìm  ngôi nhà thích hợp, e rằng   xin nghỉ phép thôi.
“Giám đốc, chị dâu, em ăn xong . Em  việc  , em  ngoài một chút.”
“Cậu  chuyện gì ? Ra ngoài  gì? Gấp gáp gì thế, còn  ăn cơm xong nữa mà!” Sở Y Nhất nghi ngờ hỏi. Tiểu Vương cũng chỉ mới đến đây, theo lý mà  chắc chắn   bạn bè  thích gì,  thì    ngoài  gì? Có việc gì cơ chứ?
“Chị dâu,   gia đình Điềm Điềm sắp qua đây  ? Em  xem   căn nhà nào thích hợp .”
“Hả? Cố Hướng Đông,    với Tiểu Vương ?” Điều  càng  cho Sở Y Nhất khó hiểu hơn. Trước đó cô và   thảo luận xong cả , Cố Hướng Đông   với Tiểu Vương ?
“Anh quên mất! Chuyện đó… Tiểu Vương, chị dâu  bảo  cứ đón bọn họ qua đây , chúng  sẽ sống chung với , vẫn còn nhiều chỗ trống mà!”
Sở Y Nhất trợn tròn mắt, đàn ông thật sự  đáng tin cậy. Có thể trông cậy bọn họ   gì, chuyện quan trọng như thế mà còn quên . Hơn nữa, Tiểu Vương  ngoài  gì lẽ nào Cố Hướng Đông cũng  ?
“Hả? Chị dâu, chỗ    lắm. Đây là chỗ Lưu Dịch cho hai  mượn để ở. Em  đây ở thì ngại lắm, em còn định tìm một nơi thích hợp để dọn  ngoài ở. Chúng  ở nhiều  quá thực sự  thích hợp.”
“À,   định   với hai  một chuyện.” Sở Y Nhất đặt đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc khiến hai  hoảng sợ.
“Hai    tứ hợp viện bên cạnh  bao nhiêu  sống ?”
“Không .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-525.html.]
Tiểu Vương cũng lắc đầu, chuyện  thì     !
“Không   bao nhiêu  sống, nhưng mỗi ngày   chắc cũng  thể   tiếng ồn  điếc cả tai nhỉ. Chỉ cần  động tĩnh bên đó cũng  thể khẳng định   ít . Để   cho hai  , bên đó   năm gia đình, tổng cộng   mười mấy  từ già đến trẻ.”
“Phải,  ồn ào.”
Đây là sự thật, cứ đến mỗi đêm, hoặc là tiếng  của trẻ nhỏ hoặc giọng  khàn khàn của phụ nữ, quả thực  “sống động”.
  đó thì ?
Tiểu Vương đợi chị dâu  tiếp.
Cố Hướng Đông  ,  mơ hồ nghĩ  điều gì đó.
“Vậy  cảm thấy tứ hợp viện  chỉ  vài  của gia đình  sống  phù hợp ?” Sở Y Nhất tin chắc bác gái  ở  cửa hôm nay chỉ mới là một sự khởi đầu,      trải qua bao nhiêu lời  thị phi nữa đây!
“Thế thì  thích hợp cho lắm!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên đó sống đông đúc như thế, còn bọn họ bên  thì mỗi  một căn,  còn dư chỗ, ai thấy thì trong lòng cũng sẽ cảm giác  gì đó bất hợp lý!
“Nên  còn  tìm nhà cái gì nữa,  còn  dọn  ngoài. Cậu nghĩ thế nào , tiền lương của  nhiều lắm ? Cậu  quan tâm đến tiền thuê nhà hàng tháng ?”
Sau đó Tiểu Vương mới hiểu . Chị dâu  chuyện hồi lâu là  xua tan lo lắng, yên  sống ở đây,  chỉ cho bản , mà còn cho Điềm Điềm và những  khác.
“Điềm Điềm, ở đây, ở đây .”
Hai ngày  tình cờ là cuối tuần, bọn họ    , Điềm Điềm và Chu Chí Bình xuống tàu với tay xách nách mang, bọn họ đang  xung quanh.
Tiểu Vương hét lên và vẫy tay,  đó lách qua đám đông, đưa tay   mặt Chu Điềm Điềm để cầm đồ trong tay của cô .
“Cái thằng nhóc ,  thấy trong tay  nhiều đồ  ? Vì ,  em  đều  dọn nhà qua đây hết đấy. Sau  nếu   đối xử  với Điềm Điềm, xem  trị  thế nào!” Chu Chí Bình và Chu Điềm Điềm  rời quê hương của bọn họ chỉ vì Tiểu Vương. Giờ đây khi gặp  Tiểu Vương, Chu Chí Bình  nhịn   đánh   vài cái,
“Anh,  cái gì thế? Ra ngoài   .” Chu Điềm Điềm giật giật ống tay áo của Chu Chí Bình, Chu Chí Bình bất lực thở dài trong lòng, hy vọng mắt  của  và Điềm Điềm  sai.