Đây là  đầu tiên cô dùng  phận  để gặp bố của Lưu Dịch, hai tay trống  thế  thực sự quá thất lễ. Cô   như , cô    tổn hại đến hình tượng của , lỡ như bố Lưu Dịch  đồng ý thì   ?
“Dẫn em qua đó chính là món quà  nhất. Lẽ nào em  , ông  hối thúc  kết hôn với em từ  lâu .”
“Hả? Thật ư?” Bố của Lưu Dịch   trúng  ? Lâm Dao Dao nhớ đến điệu bộ  đây của  khi đến gặp bố của Lưu Dịch, đột ngột  thấy khó chịu. Lúc đó cô  hiểu chuyện, hình như cô còn   nhiều chuyện chẳng đến nơi đến chốn. Nếu như cho cô thêm một cơ hội, cô tuyệt đối sẽ   hơn thế.
“Ừ, đúng .” Đôi khi Lưu Dịch thực sự  hiểu, hỉ nộ ái ố của một  đều thể hiện  khuôn mặt, hơn nữa  còn  đổi quá nhanh, rốt cuộc   bọn họ  thể   như . Anh  tiếp xúc với  nhiều , đều là những loại  vui vẻ  buồn bực cũng  bộc lộ , hoặc điềm tĩnh, hoặc thâm sâu khó dò. Chỉ  Lâm Dao Dao là khác biệt,  thoáng qua,   cần nghĩ nhiều cũng  cô đang nghĩ gì.
“Ôi trời , thì em  chuẩn   hơn, nếu  chẳng  em  phụ lòng coi trọng của ông   ?”
Không  Lâm Dao Dao  nghĩ như thế nào, cô bắt Lưu Dịch  dẫn cô  mua đồ cho ông .
“Em đừng  lay  nữa,  sắp chóng mặt cả . Đồ   chuẩn  hết cho em, em thực sự cho rằng   từng suy nghĩ đến vấn đề   ?” Thực  Lưu Dịch  chuẩn  xong  thứ. Mặc dù bản    quan tâm, nhưng suy cho cùng Lâm Dao Dao  gặp bố  với  phận là  vợ, hiển nhiên cũng  sắp xếp  chuyện cho thật  thỏa.
“Anh chuẩn  hết  mà    với em, …”
Nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Dao Dao, Lưu Dịch đột nhiên  suy nghĩ kì lạ,  nhéo một cái. Không tệ, cảm giác  , trong lòng   , tay cũng  ngừng , tiếp tục nhéo mặt của Lâm Dao Dao.
Lâm Dao Dao sững sờ, cô  thể hiểu  tính  cách của Lưu Dịch. Sao cô cứ cảm giác  như đang trêu chọc một con ch.ó con ? Thật tình.
“Lưu Dịch...” Hai  xuống xe, Lâm Dao Dao vươn tay giật mạnh quần áo của Lưu Dịch,  hiểu tại  cô  thể nhấc nổi chân.
“Không ,  thôi.”
A Đông  theo  xách đồ. Lưu Dịch đan tay Lâm Dao Dao, Lâm Dao Dao  ánh mắt kiên quyết của Lưu Dịch, trong lòng  chút tự tin, vì  cô chậm rãi nhấc chân lên.
Bố của Lưu Dịch  ngờ rằng Lưu Dịch sẽ đưa Lâm Dao Dao đến đây,  thấy đôi chân   bất tiện của cô gái, ánh mắt của ông chợt lóe lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-519.html.]
“Dao Dao đến  , đứa trẻ ,  lâu  đến đây gặp bác. Mau qua đây  xuống trò chuyện nào, bác sẽ bảo  mang bánh hoa mai mà cháu yêu thích nhất  đây.” Ông lão  để ý đến Lưu Dịch, trực tiếp chào hỏi với Lâm Dao Dao.
“Gì đây, tuổi tác lớn  nên mắt cũng   luôn ,   thấy con ?” Thấy ông lão phớt lờ , Lưu Dịch xách đồ đến đưa  tay của ông lão.
“Đây, cái  là Dao Dao mang cho bố đấy.”
“Coi kìa,  ở  mặt cũng  thể chọc tức  bố, huống hồ chi còn đang ở  mặt. Bố thấy con đang  khiến bố tức giận.” Ông lão tức giận,  mặt  chỗ khác,   Lưu Dịch.
“Được , con để con dâu của bố  ở đây. Dao Dao, em    chuyện với ông  một lát .”
Ông lão chợt sửng sốt, trong lòng  lẫn lộn. Kể từ khi Lưu Dịch hiểu chuyện, ông  từng  Lưu Dịch thừa nhận mối quan hệ của hai . Lần , hiếm  dịp   những lời như thế thốt  từ miệng của Lưu Dịch, ông cảm thấy  kích động.
“Được, cháu qua đây.”
“Bác.” Lâm Dao Dao ngoan ngoãn bước tới. Ông lão lấy  một thứ  bọc bằng vải đỏ từ trong túi của bộ đồ Trung Sơn.
“Đây là thứ mà  Lưu Dịch để  cho đứa con dâu tương lai. Cũng may, cuối cùng bác cũng đợi  ngày , tự  đưa thứ  cho cháu. Sau  hai đứa  sống thật .”
Vốn dĩ Lưu Dịch đang  khôn màng xung quanh, khi  những lời  ,  cũng bất giác  đầu   thứ đang  trong tay của bố . Lâm Dao Dao   về phía Lưu Dịch, thấy Lưu Dịch gật đầu, cô đưa tay  nhận lấy.
“Cảm ơn bác. Bác cứ yên tâm,   bọn cháu nhất định sẽ sống thật .”
“Được,  thấy hai đứa cạnh  thế , bác cũng  yên tâm .”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Chỉ  thôi mà yên tâm  ? Còn    . Sau  bố  đặt một cái tên thật  cho đứa con của chúng con. Còn nữa, bố đừng  keo kiệt như , đây là đồ mà  cho, còn đồ của bố ?” Trước đó ông lão  tức giận,  thôi cũng khiến  khác thấy bực . Bây giờ trông  hề cáu gắt một chút nào. Mà càng như , Lưu Dịch  càng  đ.â.m chọt ông .