Tuy nhiên Cố Hướng Đông   thêm gì, cô vợ nhỏ của  chỉ đang tức giận nên  vài câu như  mà thôi.
“Bây giờ bọn họ đang sống ở ?” Căn nhà thì  giao cho nhà nước,   bây giờ Mỹ Lệ và Đẹp sống ở ?
“Chuyện  do Đường Cường sắp xếp,  cũng   cụ thể là ở . Tuy nhiên, Đường Cường    cũng  gửi đồ ăn riêng cho bọn họ.”
Sở Y Nhất thở phào nhẹ nhõm, đám  lớn  cũng thật là, suy nghĩ  chuyện  chu đáo!
Vân Mộng Hạ Vũ
“Oa, oa…”
Sở Y Nhất còn đang định  thêm gì đó, nhưng con gái  bắt đầu .
“Mau  xem con gái của em , chắc con bé  đói. Em  ngoài cũng  một lúc  đấy.” Cố Hướng Đông  thấy tiếng  phát  từ trong phòng,  bước nhanh  bên trong,  quên giục Sở Y Nhất đang ở phía  .
Sở Y Nhất  bóng lưng của Cố Hướng Đông, trong lòng phiền muộn. Gì đây, bây giờ  cũng phát huy  chút vai trò  . Sao cô  cảm thấy  thứ đều do con gái nhỏ chi phối?
Chao ôi, phụ nữ sinh con xong, quả nhiên  còn địa vị nữa mà!
“Vợ!” Chờ một lúc lâu  thấy vợ , Cố Hướng Đông bế con gái đang , vươn đầu gọi Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất thở dài cam chịu. Biết    đây, ai bảo bây giờ  là “bình sữa” cơ chứ.
…
“Thưa ngài,   trở về.” A Đông  mới  thả  từ trong tù, tóc  cạo đến một tấc. Lúc ,  đang  ở  mặt Lưu Dịch, cảm thấy  kích động. Cuối cùng  cũng   ngoài,  trở về bên cạnh của ngài.
“A Đông, vất vả cho  !” Lưu Dịch  lên vỗ vai A Đông, chính  cũng  xúc động!
“Cái tên , cuối cùng cũng  ngoài . Anh   khi    ở đây,   tiếp nhận công việc của ,   kiệt sức…”
“Khụ, khụ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-481.html.]
A Đông  trở về,  vui nhất e rằng chính là A Tín. Công việc trong tay A Đông thực sự  phù hợp với  bình thường. Trong  thời gian , A Tín  mệt mỏi, bây giờ A Đông  trở ,    vất vả suy nghĩ cách   để  thành những việc mà ngài  giao phó cho .
A Đông thở dài trong lòng. A Tín , ngài vẫn còn đang ở đây cơ mà,  đang  cái gì . Anh ho khụ khụ hai  là  ngắt lời A Tín, nhưng  ngờ tên     ý thức .
“Gì đấy? Ở trong đó một  thời gian, sức khỏe của   yếu  nhiều  ,  còn ho nữa!”
Trời ạ, A Đông quyết định  thèm quan tâm đến A Tín nữa. Một  đồng đội giống như heo thế ,  cứu  nổi!
“A Tín, công việc chỗ  vất vả như  ?” Lưu Dịch lạnh lùng hỏi A Tín.
Sau khi A Tín    ,  định thần và  đầu , ngượng ngùng  Lưu Dịch.
“Thưa ngài, ý    , chủ yếu là do   thông minh như A Đông. Rất nhiều    thể nào nghĩ  chu đáo giống như  , nên  mới cảm thấy công việc bên  mới cực khổ đến , chứ   do vấn đề của ngài. Là vấn đề của ,  ngốc quá!” A Tín vội vàng giải thích nhưng càng ,  càng cảm thấy  điều gì đó  .
“Vậy , xem    là vấn đề của ,  khó cho  !”
“Không,  ,   ngài đang  khó …” A Tín đáng thương. Vậy là A Tín  Lưu Dịch giữ  ở thủ đô ở thêm một thời gian dài nữa, cùng chia sẻ công việc với A Đông.
“A Đông,   xem,   ngài tức giận  .   báo cáo với ngài  rằng vẫn còn  nhiều việc  cần   ở chỗ vất vả xa xôi , thế mà ngài vẫn  cho  !” A Tín  tựa   ghế với vẻ mặt đau khổ,  cau mày, khó hiểu.
A Đông nghĩ thầm trong lòng. Chuyện  còn  hỏi nữa , lẽ nào trong lòng A Tín   hiểu. Với chỉ  IQ , A Đông cũng    thế nào mà A Tín   thể sắp xếp  chuyện ở bên ngoài một cách   đó . Hầy, quả nhiên “thước  sở trường, tấc  sở đoãn”, mỗi  đều  sở trường riêng của .
Ông trời đúng là công bằng, cho A Tín năng lực chiến đấu mạnh mẽ, nhưng   cho  … ừm… một bộ não thông minh.
“Gần đây tình hình căng thẳng như , chỗ của ngài lớn     chằm chằm như hổ đói. Ngài Lưu Dịch kêu  ở , chắc chắn là  suy nghĩ cả . Anh đấy, vì  thể nào điềm tĩnh ngẫm nghĩ  nên mới cảm thấy như thế. Những chuyện      thể , chỉ là     mà thôi!”
A Tín rung chân, nhưng  vẫn  rời thủ đô và  trở  vị trí của .
Bố của Lưu Dịch cuối cùng vẫn   đến bước , cởi bở hết chức vị đang hiện    , trở thành một ông già nghỉ hưu bình thường.
Lưu Dịch   bố như  đánh mất hết sức lực ở  mắt , trong lòng đột nhiên cảm thấy đây chằng qua cũng chỉ là một  bố mà thôi,   tính cách hung hãn như , dáng vẻ của bây giờ trái  còn  hơn so với  .