“Tiểu Trụ, cháu  đây, thím nhỏ  chuyên  hỏi cháu.” Sở Y Nhất  trong phòng  thấy , cô gọi Tiểu Trụ qua lớp cửa sổ.
“Là ai đổ nước phân  Vương Lão Nhị?”
“Là Trần Khiết ạ.”
Trên đường trở về, bọn trẻ     chuyện là  ngay  chuyện gì.
Sở Y Nhất  ,  ngay là Trần Khiết. Chị cả  thật là,   dũng khí!
Vân Mộng Hạ Vũ
 cô e rằng Vương Lão Nhị sắp tức đến c.h.ế.t , chắc hẳn  tìm cách để quấy rối Trần Khiết.
“Ồ, thím nhỏ  . Trời nóng nực thế , mấy đứa đừng chạy  ngoài câu cá và phơi nắng quá lâu nữa. Có   Tiểu Xuyên cũng  chung với cháu ?”
“Dạ, đúng  thím nhỏ. Bọn cháu   gốc cây,   phơi nắng ạ!”
“Đây, cháu cầm lấy chia cho  ăn chung .” Sở Y Nhất cầm lấy hai cái bánh quy nhỏ  gì đó, bảo Tiểu Trụ cầm,  chia cho Tiểu Xuyên.
Đứa trẻ Tiểu Xuyên càng lớn càng kiệm lời, thằng bé trầm mặc  ít.
“Vâng, cảm ơn thím nhỏ.” Tiểu Trụ vươn đầu   Tiểu Bảo và em gái của  đang ngủ  giường, thằng bé  nhỏ và  đó  tít mắt chạy  ngoài.
“Tiểu Xuyên, dẫn em trai  ngoài chơi  nhớ chăm sóc lẫn . Cháu là  cả, cháu giỏi giang hơn các em,  chăm sóc cho các em thật , cháu  ? Nhìn thấy đứa trẻ cứ  ở đó như thế, Sở Y Nhất giao  trọng trách cho Cố Tiểu Xuyên thông qua cửa sổ.
Cố Tiểu Xuyên  thấy Sở Y Nhất giao nhiệm vụ  cho , thằng bé sững sờ một lúc,  đó đồng ý.
“Cháu  , thím nhỏ.”
Nhìn Cố Tiểu Xuyên đang vui vẻ ăn miếng bánh  Cố Tiểu Trụ chia cho, hiếm  dịp thằng bé  thái độ giống con nít thế .
Sở Y Nhất nghĩ thầm,  thể bọn họ đều sai, vì  của thằng bé  còn nữa nên ngày thường cũng    chuyện với nó.  điều  trái  khiến nó cảm thấy    cảm giác tồn tại. Xem  cô  cho thằng bé  một  việc trong khả năng của nó,  khi    hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-472.html.]
“Cố Hướng Đông,  nãy    tã cho Khai Tâm  mà.”
“À,  quên mất.” Cố Hướng Đông lặng lẽ cất tã sạch về chỗ cũ.
“Cố Hướng Đông, em  mới uống nước xong, em   uống nữa.”
“À, uống nhiều nước , .”
Sở Y Nhất  bộ dạng vô hồn của Cố Hướng Đông, cô ngập ngừng  .
“Cố Hướng Đông,   thể đừng xoay qua xoay  nữa  , em chóng mặt quá.”
Kể từ khi Cố Hướng Đông lên xã  điện thoại xong,  như  mất hồn. Không  rốt cuộc là ai  gọi điện thoại cho  nữa.
“Cố Hướng Đông,  thành thật trả lời em , rốt cuộc là ai  gọi điện thoại cho  . Liệu   là cô gái mà  quen ở thủ đô , bằng    cứ    yên thế ?” Sở Y Nhất trừng mắt  Cố Hướng Đông, cô  đùa.
“Em  lung tung gì ,   gì quen  với cô gái nào.” Không  trong đầu của cô vợ nhỏ  đang nghĩ linh tinh cái gì nữa,   gì liên quan đến cô gái . Đây rõ ràng là  đang sốt ruột vì chuyện công việc mà,   trở thành  đang nhung nhớ đến cô gái nào đó! Những  con gái quan trọng nhất trong cuộc đời  chẳng  đều đang ở bên cạnh   ?
“Cái gì mà   cô gái nào, Hàn Linh thì ? Người   ngưỡng mộ  đó,    nãy chính cô   gọi điện cho  ?”
“Em… đừng  suy nghĩ lung tung nữa. Vừa  Quách Hòa Bình  gọi điện thoại cho …” Để tránh cho vợ tiếp tục suy nghĩ lung tung, Cố Hướng Đông  nhanh chóng giải thích rõ ràng sự việc.
“Quách Hòa Bình thì Quách Hòa Bình,  gì  thể   ?” Sở Y Nhất cũng , ngoại trừ việc gấp trong công việc, ai còn  thể gọi điện thoại cho  khi    trở về nhà để thăm vợ mới sinh.
“Nếu như  chuyện thì  mau trở về ,  do dự cái gì? Không lẽ em  thể trói  tại nhà  cho   ?”
“Không  , vợ. Anh   ý . Chỉ là, vốn dĩ   ở cạnh em và con gái, nhưng bây giờ…” Vẻ mặt của Cố Hướng Đông vô cùng bất đắt dĩ,  vẫn  yên tâm với chuyện ở bên Bảo Ứng. Nếu như  đây   nỡ xa vợ,  thì bây giờ   bận tâm thêm một thứ khác, đó chính là Khai Tâm của . Đứa bé nhỏ nhắn giống như một cái banh bao nhỏ, mỗi  ôm Khai Tâm, Cố Hướng Đông cảm thấy trái tim  như  tan chảy,  nóng lòng  trao cho Khai Tâm những điều   nhất.
“Em      ý ,  là đang  nỡ rời xa con gái mà thôi. Coi như em   thấu, em  tự sinh cho  một tình địch. Có đứa bé  ,  xem, trong mắt    còn em nữa.” Sở Y Nhất  đùa nửa thật nửa giả. Cô  thấy ánh mắt của Cố Hướng Đông cứ  chằm chằm  đứa bé đang ngủ say.