Lục Ái Quốc  bóng lưng  lượt rời , trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu bọn họ kiên quyết  rời ,  thực sự     gì!
Lục Ái Quốc   Trần Khiết,  từ đầu đến cuối  từng  mặt. Cũng , cũng ,   mặt đối đầu trực tiếp, bản  nên  gì thì  cái đó thôi.
Khi Sở Y Nhất   vở kịch sáng nay, lông mày của cô nhíu . Trần Khiết ở đây, e rằng sớm muộn cũng  vượt qua trở ngại!
Nếu như danh tính của Trần Khiết là sự thật và  thể nào chối bỏ,  thì bắt đầu với  đang  chằm chằm  cô . Nếu bản  cũng  vấn đề, xem thử   còn nhảy lên nhảy xuống  nắm b.í.m tóc của  khác như thế nào.
Dù  Trần Khiết cũng ở cạnh bên cô, và cũng là một con   , xứng đáng để cô giúp một tay.
“Trần Khiết, nếu  là cô,  sẽ dọn  ngoài, tuyệt đối  sống ở đây và  liên lụy đến  khác! Chuyện sáng nay cô cũng  thấy đấy, bây giờ  đến chuyện , ai  thể bảo đảm bọn họ sẽ  đến nữa?” Vào buổi tối, một  cô gái nháy mắt với , một trong  họ  với Trần Khiết,  đang thu dọn đồ đạc của .
“Ai cũng ở trong một vũng bùn giống như ,  gì  ai sạch hơn chứ!?” Trần Khiết  một câu  mềm cũng  cứng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vốn dĩ Trần Khiết   quan tâm, nhưng  điệu bộ của các cô gái  xem, như thể bản    đắc tội đáng c.h.ế.t với bọn họ . Gì đây? Ai cũng  thể  ở đỉnh cao của đạo đức và áp đặt với cô ?
“Cô… chúng  khác với cô. Chúng  hưởng ứng với lời kêu gọi của chủ tịch, lên núi xuống ruộng, tham gia phong trào khai khoang. Chúng  đến ủng hộ xây dựng nông thôn.” Khuôn mặt cô gái đỏ bừng vì tức giận, cô mạnh mẽ phản pháo .
“Ồ,  ? Lẽ nào     trở về  phân công việc ? Nói bản  cao thượng như thế  gì. Con  sống một đời, chẳng  cũng chỉ vì một bữa ăn thôi , cái   hiểu , nhưng cô  trần trụi  như  để phô trương bản , thế thì   lắm !”
Trần Khiết  một tràng, khiến các cô gái  câm họng    gì. Mặt bọn họ đều đỏ cả lên, nhất thời    gì để đuổi Trần Khiết .
“Đến đây, ăn , uống !” Đôi mắt Vương Lão Nhị  còn tỉnh táo lắm, sắc mặt cũng hồng hơn,  thể thấy rõ Vương Lão Nhị  uống  ít rượu. Giờ ngay cả đầu lưỡi cũng  tê dại.
Kể  thì hai ngày   một con chó, lúc nào cũng đưa đồ ăn đến chỗ của . Không  gạo thì là mì, nếu   những thứ  thì là rượu, hôm nay  tặng cho  một miếng thịt to. Thịt đấy, ngon  bao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-463.html.]
Vương Lão Nhị vốn là một  tham ăn, thịt dâng tận miệng,    thể bắt  ói  . Hiện giờ  trở thành một bữa tiệc rượu với miếng thịt to ngậy, thơm phức.
“Anh hai,    gì , phát tài  . Nhìn đống đồ ăn  xem, chậc chậc, hồi Tết cũng   ăn  những món ngon thế  !”
Đám   Vương Lão Nhị gọi đến  là những gã nhàn rỗi, bây giờ  rượu thịt miễn phí, chỉ thiếu mỗi việc tung hô Vương Lão Nhị nữa mà thôi. Vương Lão Nhị  thích hưởng thụ cảm giác ,  đặt miếng thịt xuống và vỗ n.g.ự.c  bảo đảm.
“Để   cho mấy  , bây giờ  đây  còn  là Vương Lão Nhị của   nữa. Nhất định kiếp     chuyện  gì đó, để kiếp  mới  vận may  đến thế! He he!” Tự   tự .
Điều  càng khiến   thêm tò mò, rốt cuộc là may mắn thế nào.
“Anh hai,   với chúng  một chút , để chúng  cũng phát tài và hưởng thụ.”
Ngày thường, Vương Lão Nhị sống còn  bằng vài  trong  bọn họ. Bố  tuổi tác  cao, khó khăn lắm mới cưới  một  vợ, thế mà  mất. Ngay cả một đứa con cũng chẳng để , mỗi ngày  thể ăn  hai bữa cơm cũng coi như  lắm ,   còn   ké cơm nhà bọn họ. Giờ bỗng dưng  giàu thế nhỉ?
“Mấy  đừng hỏi nhiều như ,  hỏi  cũng   cho mấy   . Tóm , mấy  cứ yên tâm ,   cứ thường xuyên đến chỗ của , bảo đảm  thiệt thòi cho mấy !”
Vương Lão Nhị   là một kẻ ngu ngốc. Mặc dù   uống  nhiều rượu, nhưng  vẫn khá tỉnh táo,  sẽ   chuyện   . Hơn nữa, nếu   cũng    tin. Một con ch.ó đến đưa đồ cho , gì đây, con ch.ó  thành tinh ? Anh  từng cứu nó  là như thế nào?
 mà  xưa thường , mèo đến thì nghèo, chó đến thì giàu, câu  đúng là   lý!
Vương Lão Nhị đang suy nghĩ trong mơ màng.
Ngày hôm ,  việc  một nữa, Vương Lão Nhị bỏ cuộc, trốn  gốc cây ngủ.
Lục Ái Quốc  vòng vòng đánh giá công điểm,  ngơ ngác khi   thấy Vương Lão Nhị . Sau khi  kiếm một hồi, trời đất, thì  đang dựa  gốc cây ngủ.