Nhìn  cả Tôn cau mày, Sở Y Nhất mỉm  an ủi: “Mẹ,  đừng lo lắng, chúng   chuẩn  xong  thứ. Đến lúc đó nếu như  phản ứng, chúng  sẽ đến bệnh viện . Mẹ  nhất thiết  sốt ruột đến thế, yên tâm !”
Mẹ cả Tôn  đứa con dâu nhỏ  đang an ủi  mà thôi,   chừng trong lòng nó còn sợ hãi hơn thế nữa.
Lần   cả Tôn thật sự  lo lắng quá mức. Bởi vì  quản gia nhở ở đây, hơn nữa cô cũng bảo quản gia nhỏ kiểm tra giúp   nhiều . Nếu dùng cách  của quản gia nhỏ thì là bố   gen , đứa trẻ phát triển cũng . Vị trí của thai nhi cũng đúng,   dây rốn quấn quanh cổ. Khung xương chậu của cô cũng rộng,  phù hợp để sinh đẻ một cách tự nhiên. Quản gia nhỏ bảo cô  cần  lo lắng.
Với trình độ y học hiện tại  hạn, cô  tin tưởng lắm  bác sĩ.  đối với quản gia nhỏ, cô sẽ tin tưởng 100%. Chính vì thế Sở Y Nhất  gấp gáp  căng thẳng!
Nghe  những lời của Sở Y Nhất, và thấy dáng vẻ của cô quả thật  căng thẳng  sợ hãi,  cả Tôn cũng thở phào nhẹ nhõm. Vô hình trung, bà cũng coi Sở Y Nhất như là một  đáng tin cậy. Lúc đó, nếu thằng út ở đây thì nó sẽ là  đáng tin cậy.
Cố Hướng Đông,  đang  nhớ đến, thực   kết thúc buổi học huấn luyện từ lâu. Dựa theo thành tích   của mỗi , bọn họ sẽ  những chứng chỉ  nghiệp khác . Sở dĩ  vẫn  rời khỏi thủ đô là vì một giáo sư giảng dạy   xảy  chuyện. Tất nhiên   là bố của Hàn Linh, mà là một vị giáo sư  kiến thức chuyên môn sâu sắc khác.
Từ một giáo sư trực tiếp trở thành  quét dọn trong trường, đôi tay cầm bút trực tiếp trở thành đôi tay cầm chổi, bộ não dùng để học trực tiếp dùng cho những chuyện vặt lông gà vỏ tỏi .
Nhiều sinh viên học cùng với Cố Hướng Đông  hối tiếc vì những gì  xảy  với giáo sư, nhưng bọn họ  còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy chứng chỉ của chính  và đặt chân lên hành trình trở về quê hương của họ.
Chỉ  một   như Cố Hướng Đông và Chu Đại Sơn tạm thời ở . Bọn họ  xem liệu bọn họ  thể  gì để giúp giáo sư .
“Các em đừng lo lắng cho , mau trở về nơi  nên  .” Giáo sư  nhóm sinh viên  đến  mặt , ông  thấy hài lòng  thấy đau lòng.
“Giáo sư...”
“  các em  giúp , nhưng hiện tại đó   là điều  . Các em cũng là trụ cột của đất nước mà   mang theo cả trái tim .  chỉ mong các em đừng quên ý định ban đầu của  khi  về  vị trí của các em, kiên định bảo vệ giới hạn của chính . Đặc biệt là trong thời điểm vô cùng nhạy cảm , điều cần nhất chính là một nhóm chiến binh  dũng. Đương nhiên đừng nên giống với thầy,  hiểu cách luồn lách, đôi lúc cũng   bảo vệ chính , đây cũng là một cách bảo vệ  khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-461.html.]
“Không cần cố chấp về việc  giúp  như thế nào và  , các em  trở  vị trí của  . Hãy bảo vệ   dân  trách nhiệm của các em, đây chính là báo đáp  nhất dành cho thầy.”
Nghe một câu  của thầy, còn hơn 10 năm  sách.
Dù bất đắc dĩ, nhưng bọn họ  còn cách nào khác đành  đặt chân lên tàu về quê.
Cũng chính  ngày bọn họ rời thủ đô, một cuộc cách mạng  nổ  và nhanh chóng lan rộng khắp nước.
Vương Lão Nhị vẫn   trò gì đồi bại với Trần Khiết,  thế bản  còn  gánh thêm một vết thương. Trên đường về nhà,  càng nghĩa càng thấy  đúng. Vì thế, nhân lúc trời tối,   lẻn  nhà của Trần Khiết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh  tin  nào Trần Khiết cũng  thể may mắn như !
Có ai ngờ , khi   đến chỗ ở của Trần Khiết, bên trong  tối lửa tắt đèn. Trần Khiết ngủ sớm như  ?
Dù  bối rối nhưng   thể kìm  niềm vui sướng tràn trề.
 khi nhẹ bước  nhà,  nhận  trong nhà   ai cả, Trần Khiết cũng   ở đây. Thật kỳ lạ, Trần Khiết còn  thể sống ở   nữa?
Vào lúc , Trần Khiết  chuyển tới nơi ở của các thanh niên tri thức, khu ở tập thể, nơi  một nhóm các cô gái ở chung với . Lưu Thục Phân  dọn  , đúng lúc  chỗ trống.
Khi Lục Ái Quốc đề cập chuyện  với Trần Khiết, Trần Khiết   một lời nào, chỉ đơn giản là thu dọn đồ đạc của  và lập tức chuyển .
Những thanh niên tri thức   một chút tri thức cảm thấy  vui trong lòng, nhưng cũng  còn cách nào khác. Bởi vì nơi  vốn do xã sắp xếp, bây giờ sắp xếp thêm một  , bọn họ   quyền phát biểu!