“Này,  đang  cô đấy, cô   là học sinh ở đây  , mau  ngoài cho . Nơi    ai cũng  thể  . Cô mà còn  ,  gọi  tới bắt cô  đấy.” Cô gái kiêu ngạo,  tới  mặt Sở Y Nhất ba hai bước, chỉ  mũi Sở Y Nhất, giọng điệu    thiện.
“Cô là sinh viên của trường ?” Sở Y Nhất né hướng chỉ tay của cô gái, hỏi.
“ , đây là thẻ sinh viên của . Cô  ?” Cô gái  xong thì lấy thẻ sinh viên .
Sở Y Nhất vươn đầu ,  đó  một tấm ảnh chụp chứng minh thư đen trắng cỡ một inch, nhưng   cô gái .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Hàn Linh?  thấy cũng chẳng   !”
Sinh viên ở đây ghê gớm quá nên  chất cũng chẳng   .
“Cô  ý gì đây?” Hàn Linh luôn tự hào là học sinh của trường, giờ đây   một  quê mùa thế  xem thường,   cô  thể chịu  chứ.
“Giống như thái độ vô lễ của cô .    là bố   dạy dỗ cô,  là giáo viên trong trường   dạy dỗ cô. Bọn họ   với cô rằng  nên chỉ tay  mặt  khác ?”
Nói thì  , đương nhiên Sở Y Nhất thực sự  nghĩ đó là trách nhiệm của nhà trường. Chỉ  thể ,   tính .
“Cô…” Hàn Linh  ngờ miệng mồm  phụ nữ bụng bự   lanh lợi đến thế, cô nhất thời  nghẹn     gì. Tuy nhiên,  khi  đổi suy nghĩ, cô  mở miệng với giọng điệu đắc ý, “Vừa   ngay cô là dân quê mùa, cục mịch. Cô đến trường chúng   cái gì. Trong tay xách đồ gì đấy,   là ăn trộm từ  .  sẽ gọi bảo vệ tới bắt cô !”
“Nói chuyện thì   chứng cứ. Cô dựa  cái gì mà  những thứ  do  trộm. Nếu như   chứng cứ,  thì  đang đợi cô  xin   .” Chuyện quái đản thì năm nào chả , chỉ  hiểu tại  cô cứ luôn  là  gặp.
“Cô cứ lén lén lút lút, hết  bên    bên  trường học của chúng , là do tâm địa của cô   thì ! Cô đừng tưởng   cái bụng to là  ai   gì cô, nó  giúp ích gì cho cô . Nói  chừng trong cái bụng  của cô đang chứa mấy món ăn cắp  .” Hàn Linh  xong, định dùng tay vén quần áo của Sở Y Nhất lên.
Sắc mặt của Sở Y Nhất đột nhiên trầm xuống, ánh mắt vui đùa   cũng trở nên lạnh lẽo.
Đứa con trong bụng là giới hạn cuối cùng của Sở Y Nhất. Nói cái khác thì cô còn  thể đùa giỡn như mèo vờn chuột, nhưng đụng đến con của cô thì cô  thể nhẫn nhịn.
Một tiếng “chát”  bàn tay đang duỗi  của Hàn Linh, bàn tay trắng nõn lập tức đỏ bừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-440.html.]
“Cô dám đánh !” Hàn Linh sững sờ một hồi thì phản ứng ,  ngờ cô    phụ nữ  đánh. Từ nhỏ đến lớn,  một ai dám đánh cô,  mà    phụ nữ  đánh.
Cô hét rống lên, lập tức thu hút sự chú ý của một   hiếu kỳ vốn đang  xung quanh.
“Đánh cô là đúng , cô cẩn thận tay của  , còn dám đưa tay qua đây là  đánh nữa!”
“Cô… mau  gọi bảo vệ tới đây,  rằng     đánh, bảo bọn họ mau chóng qua đây cho .” Hàn Linh  với cô gái  cùng .
“Hàn Linh, trong bụng của chị  còn  đứa con đó. Thôi bỏ ,  lớn chuyện   .”
Suy cho cùng cũng do cô động tay ,   chỉ đang tự vệ thôi mà.
“Cô    ?”
Xem  cô gái Hàn Linh   lai lịch  , bằng   cô gái   sợ hãi Hàn Linh đến . Nếu là quan hệ bạn học bình thường, nhất định sẽ   phản ứng như thế.
Cô gái nhỏ  Sở Y Nhất, cô nghiến răng nghiến lợi, đành  xoay  chạy  ngoài.
Sở Y Nhất  trách cô gái nhỏ, chuyện gì  chuyện đó, dù gì  nãy cô gái nhỏ  cũng   giúp cho cô mấy câu.
Trong đầu cô đang suy nghĩ, lát nữa cầm cái gì cho tiện tay. Lúc  quản gia nhỏ nháy mắt đưa cho cô  nhiều đồ, Sở Y Nhất  trúng một món trông giống như đèn pin kêu cứu. Nhân lúc    chú ý, cô bỏ  trong túi xách  mang theo.
Ngẫm nghĩ một hồi cô  cảm thấy  mệt, thôi đành đặt túi ngay cạnh bên chân của .
“Này,  xảy  chuyện gì ? Bên đó ồn ào thế.” Một  đàn ông kéo kéo Cố Hướng Đông,  đám  đang tụ tập cách đó  xa, vươn cổ  .
“ thấy nếu   thời gian đến , chi bằng nghĩ cách  thế nào để  thành bài tập mà giáo sư  giao .” Cố Hướng Đông liếc mắt  một cái, cảm thấy  hứng thú nên thu  ánh mắt.
“ , sai . Có  tụ tập huyên náo thế , chúng  cũng nên  xử lý. Đi thôi,  xem thử, đám trẻ con bên đó  lo học hành mà lo  cái gì ? Đừng để học viên của chúng   thương.” Không thèm đợi giải thích,  đàn ông kéo Cố Hướng Đông .