Ngay cả khi Dao Dao ngất , lông mày của cô vẫn nhíu , Sở Y Nhất  thể tưởng tượng  cô gái    chịu đựng đau đớn như thế nào.
“Bác sĩ  thế nào?”
Dù thế nào  nữa,  thể cứ để Lâm Dao Dao ở đây như thế ,  hề  một biện pháp hành động nào cả. Cũng may là Lâm Dao Dao   tiêm giảm đau!
“Y Nhất, chỉ  cô đến đây thôi ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất liếc  Lưu Dịch: “Nếu như  tin tưởng , hãy giao Dao Dạo  cho  .”
Làm    thể  tin Sở Y Nhất. Nếu   tin cô,  sẽ  yêu cầu A Đông đến đón cô ngay lập tức.
“ và Dao Dao đều tin tưởng cô!” Lưu Dịch  với giọng khẳng định.
“Vậy thì    ngoài  ,   gọi    thì     bước .”
Cô   thời gian để  chuyện với Lưu Dịch, cô chỉ  quản gia nhỏ nhanh chóng kiểm tra Lâm Dao Dao, xem nên dùng biện pháp gì để giúp cô gái .
Lưu Dịch bước  khỏi phòng cấp cứu với tâm trạng trầm mặc. Anh  thể   cảm giác trách móc từ trong ánh mắt của Sở Y Nhất.  , một cô gái năng động hoạt bát, tinh thần tràn trề như Lâm Dao Dao giờ đây vô cùng tái nhợt,  đau đớn  giường bệnh. Còn  thì     gì, ngoại trừ  chờ đợi Sở Y Nhất.
Bác sĩ  dám  gì,  chỉ   chính là bác sĩ, chỉ tiếc là .
“A Đông,  hãy  trông chừng Đổng Như Vân cho thật , đừng để cô  c.h.ế.t một cách dễ dàng như .” Giờ khắc , Lưu Dịch giống như Diêm La, ánh mắt  vô cùng hung dữ.
“Vâng thưa ngài.” A Đông xoay  rời .
“Thế nào , quản gia nhỏ?”
Thấy quản gia nhỏ   gì, nghiêm túc    liệu kiểm tra của Lâm Dao Dao, Sở Y Nhất vô cùng sốt ruột, cô cũng tiến tới xem thử nhưng   hiểu gì cả.
“Chân của cô gái  e là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-437.html.]
“Cậu  thể  hết câu ngay lập tức  !”
Sốt ruột c.h.ế.t mất, thật tình.
“Có thể thực hiện  ca mổ, nhưng cần  nhiều thời gian. Dù cái chân   hồi phục thì việc   chắc chắn sẽ   như . Tuy nhiên, vẫn  phụ thuộc  sự hồi phục của cô   ca mổ. Giờ  sẽ  chuẩn  để phẫu thuật cho cô .”
Quản gia nhỏ  xong liền vội vàng rời , để  Sở Y Nhất sững sờ tại chỗ. Quản gia nhỏ  ý gì , kể cả   phẫu thuật  nữa,   Lâm Dao Dao cũng sẽ  tàn tật?
Một  kiêu ngạo như     thể chịu đựng nổi? Hơn nữa, còn cần  mặt đối mặt với Lưu Dịch. Đây  khác gì  lấy mạng của cô  ?!
“Quản gia nhỏ,   cố gắng hết sức để giữ chân cô  ,  ơn!”
Quản gia nhỏ gật đầu,   chuyện với Sở Y Nhất nữa. Mọi thứ  chuẩn  xong, bắt đầu bước  phòng khử trùng.
“Thế nào ? Dao Dao thế nào ?” Nhìn thấy Sở Y Nhất bước  ngoài, Lưu Dịch vội vàng bước tới hỏi.
“Ca phẫu thuật khá thành công, nhưng chân của Dao Dao…  khả năng sẽ  hối tiếc.” Bây giờ Sở Y Nhất chỉ cảm thấy kiệt sức, nóng lòng  lập tức  xuống.
“Vậy là ?” Lưu Dịch sững sờ,  chằm chằm Sở Y Nhất. Anh hi vọng cô sẽ cho  câu trả lời phủ định, chứ   là câu trả lời giống như   nghĩ.
Sở Y Nhất thở dài.
Đôi mắt của Lưu Dịch đỏ hoe, trực tiếp   phòng phẫu thuật.
“Dao Dao, em mau khỏe  . Anh thật sự  thể nào thích ứng  với dáng vẻ của em hiện giờ. Anh vẫn thích dáng vẻ mỗi ngày em đều ríu rít líu lo  ngừng bên tai .” Lưu Dịch  Lâm Dao Dao. Thực  kể từ   khi cô rời  một cách yên  lặng tiếng,   ngầm hiểu  tâm ý của chính . Nhiều năm qua,   hề bài xích việc Dao Dao ở bên cạnh của , thậm chí  còn luôn để  một căn phòng dành riêng cho cô ở mỗi nơi mà  ở, là để khi cô  đến tìm , cô vẫn  một nơi thoải mái để ở.
 nghĩ đến việc  lớn hơn cô tận 10 tuổi, khi  vẫn còn là  trai và  hiểu đời, cô vẫn chỉ là một cô gái bé nhỏ. Đến khi   chững chạc hiểu đời, cô  là một cô gái tràn đầy sức sống và xinh . Anh cảm thấy   thể vượt qua  vướng mắc trong lòng .
Cho đến bây giờ, khi  thấy cô  ở đây nhắm chặt mắt,  còn chút sức sống như  đây,  mới cảm nhận  vị trí của Lâm Dao Dao trong lòng . Anh là một   sợ trời  sợ đất, nhưng giờ phút ,   bắt đầu sợ. Anh sợ cô cứ ngủ như thế  sẽ  bao giờ tỉnh  nữa, sợ rằng sẽ  bao giờ  cơ hội bày tỏ suy nghĩ của , và rằng bọn họ sẽ  bao giờ  tương lai...
Hiện tại, Lưu Dịch tự nhủ trong lòng rằng chỉ cần cô  thể tỉnh ,  với , gọi tên của ,  sẵn lòng đánh đổi bằng  thứ.