Nghe thấy tiếng “tút, tút”  điện thoại, A Đông vẫn còn  sững sờ. Anh  bao giờ hỏi tại ,  sẽ  bất cứ điều gì mà ngài yêu cầu  , điều  cũng  ảnh hưởng gì đến suy đoán của , chỉ là cảm thấy    đột ngột.
 khi nghĩ đến những hành động khác lạ của Đổng Như Vân, trong lòng A Đông cũng hiểu. Quả nhiên  vài    đủ là gì, như  cũng .
A Đông đồng ý hai tay với quyết định của Lưu Dịch. Thành thật mà , so với Sở Y Nhất và Lâm Dao Dao, Đổng Như Vân  vẻ quá nhỏ mọn. Nhiều lúc cô   nhiều mưu mô thâm sâu khó đoán,   thấu rốt cuộc đang   gì!
Sáng hôm , Lâm Dao Dao dậy sớm và rời khỏi nhà Lưu Dịch với đồ đạc của . Lần , ngay cả A Đông cũng  .
Nhìn  ngôi nhà mà cô  đến   bao nhiêu , Lâm Dao Dao mỉm , ước chừng   cô sẽ  bao giờ  cơ hội đến đây nữa.
Cô xoay , bỏ   ngoảnh !
“A Đông A Đông.”
“Thưa ngài.” Khi A Đông  thấy giọng  của Lưu Dịch,  vội vàng chạy đến và thấy Lưu Dịch bước  khỏi phòng của Lâm Dao Dao với vẻ mặt lo lắng.
“Dao Dao ?”
“  .” Anh thực sự  .
Lưu Dịch  đầu   chiếc giường     chạm đến, lồng n.g.ự.c  đột nhiên cảm thấy khó thở. Cô gái   bỏ  nữa ?
 tại    cảm thấy   cô cũng sẽ  bao giờ  về nữa.
“Tiểu Bảo, chạy chậm , đừng  cho em Cẩu Đản  té.” Kể từ khi Sở Y Nhất đưa  cả Tôn và Tiểu Bảo về xã Hòa Bình, Cẩu Đản  trở thành  luôn theo đuôi Tiểu Bảo.
Cậu bé mới một tuổi và mới tập . Cố Tiểu Xuyên và Cố Tiểu Trụ chê Cẩu Đản quá nhỏ,   chậm chạp,  đồng ý chơi với thằng bé. Chỉ  Tiểu Bảo đồng ý chơi với thằng bé.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc , Tiểu Bảo định đuổi theo hai   của , nhưng thấy Cẩu Đản  quá chậm,    bỏ thằng bé,  nên Tiểu Bảo chạy  và  bế Cẩu Đản lên. Tuy nhiên   Sở Y Nhất  thấy.
“Con    thể ôm vững em  chứ, chẳng  con cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ thôi .” Sở Y Nhất vội vàng chạy tới, ôm lấy Cẩu Đản đang  Tiểu Bảo ôm  lòng.
“Tại  con   ôm nổi chứ, con  là  lớn  mà..” Tiểu Bảo  phục, “Mẹ,   , con  cao lên nhiều !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-425.html.]
Sở Y Nhất  Tiểu Bảo đang chống nạnh, cô thực sự  thể nhịn  chỉ  chọc ghẹo thằng bé.
“Ôi trời,  con  bế thằng bé lên  gì. Bụng của con to như thế ,      như  nữa!” Mẹ cả Tôn  thấy Sở Y Nhất đang ôm Cẩu Đản, bà lo lắng vội vàng chạy tới bế Cẩu Đản.
“Không   , Cẩu Đản  nặng mấy.” Bụng Sở Y Nhất ngày càng lớn, nhưng cô cảm thấy ôm một đứa trẻ cũng  .
“Con  hiểu. Chúng  càng  cẩn thận  những đứa trẻ đầy tuổi. Huống hồ chi Cẩu Đản đang ở tuổi ham chơi, vô cùng hiếu động, vốn   thể ôm vững , mà con  còn  một cái bụng lớn thế .”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của  cả Tôn, tuy rằng Sở Y Nhất  từng mang thai nhưng  cả Tôn là    thấy nhiều . Bản  bà  cũng  sinh mấy đứa, dĩ nhiên là bà  hiểu  nhiều hơn cô, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
“Con hiểu , .”
“Chị ba, chị ba.”
Một vài  trong sân  lên, thấy Lục Ái Quốc đang mang theo một vài con cá chép lớn, còn sống và ngoe nguẩy đuôi.
“Cậu  gì ?”
“Chị ba,   em câu  vài con cá  , đúng lúc em  tặng một ít cho chị. Chị dâu, đây !” Nụ  rạng rỡ của Lục Ái Quốc  phần chói mắt.
“Cái thằng , vợ  cũng đang mang thai đấy,   đem về cho vợ tẩm bổ mà  mang qua cho chúng .” Mẹ cả Tôn mỉm  với Lục Ái Quốc, bà cũng  vươn tay  nhận lấy mấy con cá đó.
Sở Y Nhất cũng     những ý trong lời  của  cả Tôn. Ngày thường chắc Lục Ái Quốc  thường xuyên đến đây tặng quà cho nhà của cô. Nụ   gương mặt của cô cũng sâu hơn bội phần.
Về phần chuyện , vợ của Lục Ái Quốc là Lưu Thục Phân, thanh niên trí thức về quê, cuối cùng hai  cũng  ở với . Bây giờ Lưu Thục Phân cũng   một đứa con, còn lớn hơn cả đứa trẻ trong bụng Sở Y Nhất.
Hiện tại, Lục Ái Quốc cũng đang  đổi khi ở trong xã, trở thành một  siêng năng và cầu thị. Hai  bọn họ sống những tháng ngày  êm đềm.
“Thím , trong nhà cháu vẫn còn. Ăn mấy thứ  cho đổi vị một chút, đúng lúc chị ba cũng về, cho   thử cảm giác mới mẻ thôi mà.”
Lục Ái Quốc  hê hê. Câu nào câu nấy cũng  là chị ba, chị ba. Mẹ cả Tôn cũng  tức giận, đứa trẻ   giờ vẫn luôn  thiết với con dâu của bà, Sở Y Nhất tựa như là chị ruột của Lục Ái Quốc .