“Cho   đợi. Khiến  bực bội lâu như ,  bắt   đợi thì  chứ. Còn nữa, ai bảo đồ trong nhà cô đều ngon như ,  đành  lấy nhiều một chút!”
Nhìn xem, cô gái   hề tự cảm thấy  là khách một tí nào.
“Chị ơi,   chị đừng đến nhà bọn em nữa nhé, nhà em sắp nghèo vì chị  đấy.” Tiểu Bảo nhăn nhó, những thứ  đều là đồ ăn vặt của  bé. Chị gái  thật    hổ,  ngờ  cuỗm sạch đồ ăn vặt của .
“À… Tiểu Bảo ngoan, đợi   khi nào chị đến, chị sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon cho em, trao đổi với em. Em thấy ?” Cuối cùng Lâm Dao Dao cũng cảm thấy  hổ. Tiểu Bảo  đúng,  lấy hết đồ ăn vặt của thằng bé .
Hầy, cô đành  trả  một  món về chỗ cũ, cảm thấy thật đau lòng.
“Cô đừng  đặt xuống nữa, cô gái. Mau  . Tiểu Bảo ngoan, con cho chị những món  nhé,  sẽ mua thêm cho con.” Chuyện  bây lớn , tuy nhiên cũng chỉ  là đồ ăn vặt thôi. Sở Y Nhất an ủi Tiểu Bảo, và nhanh chóng đưa Lâm Dao Dao  ngoài.
Khi  thấy Lưu Dịch ở cửa, Lâm Dao Dao   gì, chỉ lên xe với đồ ăn  tay.
Cho dù Lưu Dịch uể oải thế nào,  cũng  cô gái nhỏ  đang tức giận, hơn nữa  còn do chính  chọc giận.    chọc giận cô gái  từ khi nào thế?
“Lưu Dịch,   Đổng Như Vân sống cùng với hai  ?” Sở Y Nhất  vẻ mặt khó hiểu của Lưu Dịch, quyết định  thêm vài câu.
“À?  thế. Còn  A Đông sống cùng với chúng  nữa. Ngày thường công việc của cô  là phụ trách nấu cơm.” Lưu Dịch  hiểu tại  Sở Y Nhất  nhắc đến chuyện , nhưng vẫn trả lời  thành thật.
“Dao Dao tức giận là vì Đổng Như Vân ?” Lưu Dịch chợ phản ứng . Đêm  khi Lâm Dao Dao rời , Đổng Như Vân quả thực    một vài chuyện  thích hợp cho lắm. Tuy nhiên, tại  Dao Dao  ? Có  cô   hiểu lầm ?
Nhìn thấy Sở Y Nhất gật đầu, lúc   mới hiểu. Chắc là do Đổng Như Vân   chuyện gì đó khiến cho Lâm Dao Dao hiểu lầm.
“Hai  trở về  chuyện rõ ràng , bằng  sẽ   đối phương đang nghĩ gì .”
“Ừ,   . Vậy chúng  về đây, cô cũng về nhà , cẩn thận,  chậm thôi.” Sau khi trò chuyện xong với Sở Y Nhất, Lưu Dịch lên xe. Anh  Lâm Dao Dao đang   ghế lái phụ,  thở dài bất lực.
“Y Nhất  gọi điện cho ,   em cũng  định đến tìm  nữa?”
“Dù   thấy phiền, em cũng thấy phiền. Em  tìm  chẳng   càng cảm thấy trong lành hơn .” Lâm Dao Dao  với giọng tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-423.html.]
Ngay khi Lưu Dịch đang định , Lâm Dao Dao  lên tiếng.
“Hơn nữa,  cũng  tìm em ? Lẽ nào  là em tìm ?”
Đành  , những câu của Lâm Dao Dao   thật tuyệt vời, nhưng Lưu Dịch thì chỉ  thốt lên hai chữ: Chết tiệt!
Đổng Như Vân sững sờ khi thấy Lưu Dịch đưa Lâm Dao Dao trở về, nhưng cô nhanh chóng phản ứng  và nhiệt tình chào hỏi. Nhiệt tình đến mức  thái quá, tựa như… tựa như chủ nhà đang chào đón khách.
Lưu Dịch cau mày.
Lâm Dao Dao khịt mũi hừ một tiếng, cô ngó lơ Đổng Như Vân, tự  trở về phòng.
Sắc mặt của Đổng Như Vân lo lắng: “  chọc giận cô Lâm chuyện gì , tại   chào cô  mà cô   ngó lơ ?”
Lưu Dịch  Đổng Như Vân,   để ý đến cô và rời .
Nhìn theo bóng lưng của Lưu Dịch, Đổng Như Vân  sửng sốt,  ngờ    gì cứ thế mà bỏ , Lưu Dịch   ?
“Rốt cuộc em   ? Dù thế nào cũng   với  chứ. Em  ,  cũng   em đang tủi  vì chuyện gì?”
Lưu Dịch đẩy cửa phòng của Lâm Dao Dao,  Lâm Dao Dao đang nhai ngấu nhai nghiến, ngay cả đôi hàng mi của Lâm Dao Dao cũng  buồn ngẩng lên. Lưu Dịch mặc kệ,  bước  và  đến bên cạnh cô.
Nghĩ đến lời  của Sở Y Nhất, giữa hai  thứ đáng sợ nhất chính là sự hiểu lầm, nếu  chuyện gì thì   vẫn sẽ  hơn. Vì thế, cô buông đồ ăn trong tay xuống, vỗ vỗ tay và lau miệng.
“Lưu Dịch,   em  phiền, tạo  nhiều rắc rối cho ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tại  em   như ?” Mặc dù đôi khi cảm thấy phiền phức, nhưng   bao giờ cảm thấy cô gây rắc rối cho !
“Bởi vì từ đó đến giờ em luôn theo đuổi , em chủ động đến tìm , chủ động  với  rằng em thích . Từ nhỏ đến lớn, chủ động thích ứng với  thứ xung quanh  như con , sự vật, sự việc, còn  thì  một  nào tìm đến em. Em rời  ,  cũng  hỏi tại ? Khi nào thì  về? Như thể đối với , việc em rời     quan trọng. Anh,    thích em, thậm chí là ghét em?”