“Tại  ? Không  đang kinh doanh  lắm ?” Lâm Dao Dao khó hiểu. Cô  nơi  là của Lưu Dịch, trông cũng   thiếu khách, tại   hoạt động nữa? Không kiếm  tiền?  mà  đó cô  từng  Lưu Dịch , nơi    chỉ vì kiếm tiền.
Lưu Dịch uống một ngụm canh, trầm mặc  .
Trong lòng Sở Y Nhất cũng hiểu, e rằng Lưu Dịch cũng cảm nhận  sự biến động của thời thế. Tốt hơn là cô nên khiêm tốn một chút, để  tự chuốc lấy phiền phức.
Lưu Dịch  Sở Y Nhất,  cảm thấy  lạ, tại  cô  hỏi  điều gì?
Khi Lâm Dao Dao  thấy điều , cô  bĩu môi và  vui.
“Đây, ăn nhiều , bớt ăn chua !” Sở Y Nhất gấp đồ ăn cho Lâm Dao Dao,  Lâm Dao Dao với vẻ buồn .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Dao Dao ngẩng đầu  Sở Y Nhất đang nở nụ  ở khóe miệng, trong lòng tràn đầy tức giận. Hừ, tự   gắp   mà  cần cô gấp cho !
Trong lòng thì nghĩ như , nhưng tay thì  hề khách sáo, gấp đồ ăn lên nhai “rột rột”  hung hăng.
“ mà nghĩ kỹ  cũng , vốn dĩ mấy chuyện kinh doanh riêng tư  thường dễ dính  vấn đề mập mờ. Nếu  kẻ  nắm  cái cán, chỉ sợ  may.” Nhìn thấy Lưu Dịch cầm đũa  , Sở Y Nhất đành  buông đũa xuống và , “Còn  quán cà phê trong quận ở quê nhà, chắc cũng đóng cửa .”
“Nơi đó  đây  đóng cửa, cửa hàng cũng  dọn dẹp sạch sẽ.”
“Ừ,  thì . Tóm  thì cẩn thận sẽ chạy thuyền  vài năm.” Sở Y Nhất thở dài trong lòng. Trước đây cô chỉ thấy trong sách vở, nhưng    tự  trải nghiệm. Cô   rốt cuộc sẽ như thế nào?
“Y Nhất,   cô    gì đó?” Anh  tin  là vì ông già nhà , nhưng còn Sở Y Nhất thì , lẽ nào tin tức của cô còn sớm hơn cả bên ?
“  một  bạn ở Thượng Hải,    chuyện với chị .   chị   rằng tình hình Thượng Hải   lắm, đang  tìm cách để  trở về từ Thượng Hải.”
“Hả? Tại   ,  cảm thấy   mà.” Lâm Dao Dao  thấy , trong lòng cô   vui. Cô là  gốc Thượng Hải, sinh  và lớn lên ở đó một thời gian dài. Đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy nó  mà, tại     ?
“Ngoài việc quan tâm một ngày ba bữa ăn cái gì, còn  chuyện gì khiến cô  chú tâm nữa ?” Cô thì  cái gì chứ, đợi cô  thì  chuyện cũng  muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-418.html.]
“Ai   . Có, Lưu Dịch!” Lâm Dao Dao bất mãn chỉ  Lưu Dịch. Ngoài việc ăn uống, chính Lưu Dịch là điều khiến cô phiền muộn nhất.
Lưu Dịch và Sở Y Nhất  , cả hai  tiếp tục cầm đũa lên ăn trong sự hiểu ngầm của . Không nên  chuyện với Lâm Dao Dao, giữa bọn họ  sự khác biệt thế hệ.
“Tuy nhiên, cô bảo bạn của cô  rời khỏi Thượng Hải  . Chuyện    thể giúp.” Lâm Dao Dao thấy hai  bọn họ phớt lờ , cô cảm thấy bất lực. Nghĩ ngợi một hồi, cô   thêm một câu. Sau đó, cô  thấy Sở Y Nhất lập tức ngẩng đầu lên,  cô với ánh mắt  thiết tha.
“Cô thật sự  cách giải quyết ?” Sở Y Nhất còn đang lo lắng    thể đưa chị Mỹ Lệ và chị Đẹp trở về. Giờ đây khi cô đang gặp khó khăn, Lâm Dao Dao  đưa tay  tương trợ.
“Còn  xem cô cư xử như thế nào.” Lâm Dao Dao  tự mãn  Sở Y Nhất.
Sở Y Nhất tưởng rằng Lâm Dao Dao  cô thể hiện cái gì đó, hóa  là  ăn món mì ăn liền do cô nấu.
Hiếm  dịp   nhờ, Sở Y Nhất  nấu một nồi mì ăn liền thật lớn cho Lâm Dao Dao, để cô   thể ăn no.
“Ôi trời. Nếu   Lưu Dịch trở về,    ở bên cạnh cô suốt .” Lâm Dao Dao ăn no và dựa   ghế, Sở Y Nhất thật sự lo lắng Lâm Dao Dao sẽ ợ một  thật to  giây .
“Đừng, đừng. Tốt hơn hết cô nên ở cạnh Lưu Dịch của cô ,   cần cô ở cạnh bên .” Khuôn mặt của Sở Y Nhất tràn đầy sự cự tuyệt. Cô   cô gái ồn ào  ở bên cạnh , ngủ  yên gì cả.
“Được ,  . Vì cô  yêu cầu một cách mãnh liệt như , thế thì  về đây.” Ăn uống xong, Lâm Dao Dao vui vẻ  dậy.
“Bác gái, Tiểu Bảo, cháu  đây. Mọi  đừng  nhớ cháu quá nhé.” Nói xong, cô còn véo khuôn mặt nhỏ đầy thịt của Tiểu Bảo.
“Chị   gì thì  , đừng  động tay động chân.” Tiểu Bảo phản đối.
“Ôi trời, thàng bé ,  ngoan một chút nào.”
“Đây, cho cô . Cô ít ăn cái  , ăn thường xuyên   cho da dẻ .” Sở Y Nhất xách theo một túi mì lớn đưa cho Lâm Dao Dao khi cô chuẩn    ngoài.