“Có một vài việc nhưng cũng  gấp lắm. Bây giờ   định   ngoài ?” Bên cạnh cô còn  một bà cụ  theo, đây chắc là  của Cố Hướng Đông. Anh  thể  rằng   qua để thăm cô!
“ , định  hợp tác xã mua bán để mua một ít đồ.”
“Vậy     ,    sẽ ghé qua tìm cô.”
Sở Y Nhất cũng hiểu. Có  cả Tôn ở cạnh bên, Lưu Dịch chắc chắn sẽ cảm thấy  ngượng ngùng khi  chuyện với cô. Chi bằng   gặp   nóit iếp.
Do đó, Sở Y Nhất  chào tạm biệt Lưu Dịch, cô dẫn Tiểu Bảo và  cả Tôn đến hợp tác xã mua bán.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên  của bọn họ, Lưu Dịch  bóng lưng đang nắm tay dắt Tiểu Bảo của Sở Y Nhất, trong lòng  cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Tuy nhiên, hạnh phúc   thuộc về . Có lẽ  nên buông bỏ, cô gái nhỏ sống  ,  còn  đứa con riêng của chính cô. Nếu như  cứ cố chấp đoạn tình cảm của  dành cho cô,  chỉ khiến cô cảm thấy sợ hãi và trở thành gánh nặng cho cô, mà còn  khả năng cả  và cô  thể nào trở thành bạn  nữa.
Điều khiến  cảm thấy bất lực nhất là từ đầu đến cuối,  là  duy nhất  mắc kẹt trong đó, còn cô gái nhỏ chỉ coi  là bạn , tri kỷ.
 chỉ cần Sở Y Nhất  một chút tình cảm khác thường dành cho ,  vẫn  thể kiên trì  tiếp. Không sợ thế giới,  sợ những lời đàm tiếu từ  khác. Chỉ cần là cô,  sẵn lòng  đến bước đó.
Chỉ tiếc , cô    !
Sở Y Nhất cảm giác  lưng  ai đó đang  chằm chằm  , cô  đầu   thấy Lưu Dịch đang  ở phía đó. Gió thu ảm đạm, lá vàng khô rơi khắp mặt đất,  ngờ trông   buồn bã đến thế.
Cô mỉm , đưa tay  vẫy vẫy với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-395.html.]
Nhìn nụ  của cô gái nhỏ, đột nhiên Lưu Dịch cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu  thể   yêu cũng  ,   thể lấy  phận là bạn bè để ở bên cạnh của cô cũng . Nhìn cô , trêu chọc cô, từng bước đồng hành với cuộc sống của cô.
Lưu Dịch đưa tay  vẫy vẫy với Sở Y Nhất,  đó  thở dài.
Cuộc đời chỉ   đầu tiên gặp gỡ. Nếu như  trẻ hơn mười tuổi, nếu như bây giờ  gặp cô sớm hơn một chút,  vẫn còn dũng khí  tới bước đó. Tiếc    nếu như, cuối cùng vẫn là bỏ lỡ .
Anh hy vọng cô gái nhỏ  thể mãi mãi sống vui vẻ và hạnh phúc.
Con , điều quan trọng là  tự hiểu  bản . Nếu  hiểu rõ về bản , sẽ  dễ tự chuốc lấy  hổ.
Thời gian đến thủ đô học tập   ấn định  ngày mồng một tháng giêng. La Đại Dũng vốn tưởng rằng mười phần thì hết chín phần Cố Hướng Đông sẽ   nữa. Hai ngày qua  cứ đợi Cố Hướng Đông đến tìm   chuyện, nhưng hình như   quên một chuyện. Kể cả Cố Hướng Đông   nữa, vẫn còn Quách Hòa Bình. Quách Hòa Bình  cùng chức phó cục trưởng giống như , thời gian Quách Hòa Bình  việc ở chức vị  lâu hơn cả , cũng tạo    nhiều thành tích . Dựa  cái gì mà La Đại Dũng cho rằng nhất định sẽ  là .
“Này,   dạo  Cục trưởng Cố đang sắp xếp việc công tác gì đó cho Phó Cục trưởng La của chúng   ?” Tiểu Lý,  thường  việc với La Đại Dũng, tình cờ  cùng bàn với Tiểu Vương trong bữa cơm,   nhớ tới những công việc  Phó Cục trưởng La giao , cảm thấy  sầu, nên mở miệng hỏi.
“Đi công tác? Phó Cục trưởng La? Hình như   việc gì cần    công tác . Trái ,    là Cục trưởng Cố của chúng . Không    sắp  học tập huấn luyện ở thủ đô .” Tiểu Vương nghĩ ngợi một hồi, cũng  nghĩ   những chuyện  thể cần Phó Cục trưởng La   công tác.
“Vậy thì càng kỳ lạ. Phó Cục trưởng La dạo  đang bàn giao công việc cho ,  gì mà qua một  thời gian nữa   cần    ngoài một chuyến, dặn dò     những công việc mà    bàn giao cho .” Tiểu Lý cau mày . Quan trọng, những công việc đó khá khó khăn, khối lượng công việc quá lớn. Dựa  một nhân viên văn phòng như  để điều phối cũng   xuể, cho nên  mới đau khổ như .
Vân Mộng Hạ Vũ
“Vậy thì  nên tự mưu cầu hạnh phúc cho  .” Cùng ở vị trí bên cạnh lãnh dạo, Tiểu Vương  thể hiểu  phần nào. Tuy nhiên, hầu hết thì    những việc phiền não giống như Tiểu Lý. Bởi vì khi   việc cùng với Cố Hướng Đông, hướng suy nghĩ  rõ ràng. Nếu như dựa  nỗ lực của chính  mà    ,  khi  báo cáo với Cố Hướng Đông, Cố Hướng Đông sẽ đưa tay  tương trợ. Không  về những  khác trong cục, chỉ Tiểu Lý thôi  ghen tị với Tiểu Vương  bao.