“Chẳng  còn  chăn bông  , đến lúc đó  sẽ đắp chăn thật chặt, bảo đảm  để em lạnh. Hơn nữa, cũng  thể nào bắt   mua một cái áo bông cho em ngay bây giờ !” Cố Kiến Quốc thật sự mệt mỏi, mấy ngày qua  thật sự   tiếp tục nữa.
“Không cần  mua ,      một áo bông mới  .” Trần Chiêu Đệ  xong, cô ngẩng đầu lên   chồng của . Mẹ cả Tôn giả vờ như   thấy, chỉ thu dọn đồ đạc  xách túi lưới   ngoài.
“Hai đứa nhanh lên ,  xách đồ  ngoài  đây. Mẹ  chỗ xe đẩy đợi hai đứa,  sớm thì còn  thể về nhà sớm, bằng  trời tối   dễ  .” Nói xong,  cả Tôn   khỏi phòng bệnh mà   đầu .
Trần Chiêu Đệ sững  một lúc và trừng mắt  Cố Kiến Quốc vài .
“Anh xem   , thật là keo kiệt. Em  như thế  ,  mà cũng  cho em cái áo bông mới . Tuổi cũng còn trẻ gì ,  còn  mặc quần áo mới!” Trần Chiêu Đệ  chuyện  hề nén giọng của  . Trong phòng bệnh  một vài  lớn tuổi, khi  thấy  trong lòng bọn họ  khó chịu, nhưng cũng   cãi  với một  sắp  xuất viện.
“Trần Chiêu Đệ, cô  thể  lý lẽ một chút  . Bộ quần áo mới đó là do gia đình của em út tặng cho ,   con như  mà vẫn  mua  cho  cái gì,     thể lấy bộ quần áo mới trong tay của  cho cô mặc hả!” Cố Kiến Quốc  xong,  xách túi đồ cuối cùng lên, “Cô    thì tùy!
Những bác gái lớn tuổi  đó vẫn đang cảm thấy bất mãn,   lời của Cố Kiến Quốc , trong lòng bọn họ đều phun  hai chữ, “Đáng đời!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn thấy Cố Kiến Quốc rời  mà   , Trần Chiêu Đệ   giường tức giận đến mức thở hổn hển. Cuối cùng cô  còn cách nào khác đành  miễn cưỡng lôi cơ thể của   khỏi phòng bệnh.
“Tại  con  xuống ? Vợ của con ?” Mẹ cả Tôn   bên cạnh chiếc xe đẩy  giậm chân, trời hôm nay lạnh thật.
“Mẹ, con  thể sống  ngày  nữa, con  ly hôn.”
“Nói bậy bạ gì đó, con   một thằng đàn ông vô lương tâm . Nó  mới mất con,  con   thể  kiểu suy nghĩ như thế   chứ, bỏ cái ý định đó .” Mẹ cả Tôn tát Cố Kiến Quốc một bạt tai, bà  tức giận. Trước đây vẫn , hai vợ chồng bọn nó giày vò thế nào bà cũng  quan tâm, nhưng giờ cơ thể hiện tại của Trần Chiêu Đệ  yếu,  thể nào  đ.â.m  tim của   một nhát .
Cố Kiến Quốc   gì nữa,  ôm tay áo  bên cạnh  của , chân mày  nhíu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-183.html.]
Trần Chiêu Đệ  thấy  cả Tôn quở trách  đàn ông của  từ xa, trong lòng cô thầm nghĩ, chắc chắn  đang   cô.
Khi đến  mặt hai  bọn họ, cô   gì, trực tiếp leo lên   xe đẩy. Mẹ cả Tôn thấy thế, vội vàng đắp chăn bông lên  cô, nhét chăn cho thật chặn  mới bảo Cố Kiến Quốc kéo .
“Cố Kiến Quốc, còn bao lâu nữa mới về đến nhà , em lạnh quá.” Nhìn  cả Tôn đang đẩy xe bên tay lái, cô khẽ  đầu  hỏi Cố Kiến Quốc.
“Sắp .” Cố Kiến Quốc ngẩng đầu lên, nửa   thì cúi xuống dùng lực kéo mạnh xe đẩy.
Trần Chiêu Đệ  , cô cũng   gì nữa, cô kéo chăn bông đắp lên  .
Trở về nhà họ Cố,   nhanh chóng dìu Trần Chiêu Đệ   phòng và lên giường . Người  yên vị, chăn cũng đắp xong, cũng  ai  gì.
Ngay  khi Sở Y Nhất  rằng Trần Chiêu Đệ  về, cô lấy nửa cân đường nâu và một  quả trứng gà cùng với Tiểu Bảo  đến nhà họ Cố. Thật , khi cô  Trần Chiêu Đệ  cạy hộp tủ gỗ của  cả Tôn và lấy đồ ăn trong đó  ăn, cô thật sự  thích Trần Chiêu Đệ. Tuy nhiên dù  thích  nữa, giờ đây Trần Chiêu Đệ  mất con, cơ thể  đang yếu, cô cảm thấy vẫn nên qua đó xem .
“Mẹ,   về  ?” Sở Y Nhất   đến sân liền đụng   cả Tôn. Vẻ mặt của  cả Tôn  nghiêm túc,   vui vẻ như thường ngày.
“Ừ, các con đến  .”
“Mẹ, sức khỏe của chị dâu thế nào? Bác sĩ   , nguyên nhân là do , đang yên lạnh   mất con ?”
“Hầy, đừng nhắc nữa. Bác sĩ  rằng do ăn lung tung, bánh Sơn Tra mà  đây các con mua cho ,  để trong hộp gỗ,  nó lôi  ăn hết . Món đó   cho  mang thai, nên mới xảy  cớ sự  đây!”
Nghe xong lời của  cả Tôn, Sở Y Nhất   nên lời. Trần Chiêu Đệ quả thật  năng lực, đứa trẻ đang khỏe mạnh  mà  mất  chỉ vì sự háu ăn của cô .