Ngay khi   đang vui vẻ  xuống và chuẩn  ăn,  ngờ Trần Chiêu Đệ  về nhà. Cô xách theo một túi đồ nhỏ,  trong sân và hét lớn.
“Tiểu Xuyên, mau  đây cầm đồ giúp cho , đứa em trong bụng  đang mệt c.h.ế.t  , mau  đây nhanh!”
Bàn tay cầm đũa của   đều dừng , khuôn mặt đang tươi  của  cả Tôn đột nhiên lộ  một chút buồn bã.
Cố Kiến Quốc và Tiểu Xuyên đều  , bọn họ cùng   ngoài nhưng   lời nào. Cố Kiến Quốc cầm lấy túi đồ nhỏ trong tay của Trần Chiêu Đệ, Cố Tiểu Xuyên thì đỡ Trần Chiêu Đệ bước  trong.
Khi  cả Tôn  thấy điệu bộ như , đôi lông mày của bà càng nhíu chặt hơn. Sở Y Nhất cũng bĩu môi, trời, cứ như là lão Phật Tổ . Thái độ của Trần Chiêu Đệ thật trịch thượng.
“Kiến Quốc, em    giường, cái ghế  đất quá thấp, em mà  sẽ  ảnh hưởng đến đứa con của . Hơn nữa,  lấy cho em một cái đệm lót  m.ô.n.g của em,  mềm và thoải mái một chút.” Trần Chiêu Đệ bước  phòng, cô cũng  chào hỏi ai, bắt đầu sai bảo Cố Kiến Quốc. Cô  thấy cái bàn đầy thức ăn ngon ,  ngờ còn  rượu. Hóa  bọn họ   cho nhà  cô tiền và lương thực, bọn họ để  cho chính bọn họ ăn.
Cố Kiến Quốc  bối rối,     để tìm đệm cho cô.
“Nhà chúng  chỉ  điều kiện như  thôi, ăn  thì ăn,  ăn  thì tiếp tục ở nhà  đẻ .” Rốt cuộc thì  cả Tôn cũng  nhịn , bà vẫn  ,   cho ai xem thế.
“Mẹ coi   kìa, con cũng   ý định  về  đây . Chẳng qua con đến đây là để lấy khẩu phần ăn của  mà thôi, hỏi  tiền thì   đưa, hỏi  lương thực thì   , thì  đều để  cho gia đình của  ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-tai-nan-ta-xuyen-den-thap-nien-60-lam-me-ke/chuong-134.html.]
Không định   đây, thế mà đến đòi phần ăn, gia đình họ Cố  chiều theo ?
“Còn nữa,   đừng  uống rượu, con đang mang thai,  ngửi  mùi , mau chóng cất hết .” Trần Chiêu Đệ  xong định  xuống ăn cơm.
“Cố Hướng Đông, hôm nay tâm trạng thật ,  rót cho em một ít rượu để em nếm thử .” Sở Y Nhất chỉ  đuổi Trần Chiêu Đệ  ngoài,  thể   gì cô chứ. Mang thai một cục vàng thì  ,  còn  ngửi nổi mùi rượu,   thành tiên luôn ,   ngửi nổi mùi cơm luôn .
“Sở Y Nhất, cô  ý gì đây.    là   chịu  mùi rượu, cô còn đòi uống, thành tâm một chút !” Trần Chiêu Đệ vốn dĩ  thích Sở Y Nhất, giờ  Sở Y Nhất, cô càng thấy  ưa.
“Nếu  chịu  thì cũng dễ giải quyết thôi, chị   ngoài ăn cơm là  .” Nếu  Trần Chiêu Đệ thật sự  chịu  mùi rượu,  thì Sở Y Nhất cũng   gì , nhưng  bộ dạng của Trần Chiêu Đệ  hề giống một  đang cảm thấy  thoải mái, vì thế Sở Y Nhất cũng   nhún nhường.
“Chiêu Đệ, em   một đoạn đường dài như  ,  xuống ăn cơm  ,  chuyện gì thì ăn xong  .” Cố Kiến Quốc kéo Trần Chiêu Đệ, bảo cô ăn cơm .
Trần Chiêu Đệ miễn cưỡng  xuống, nhưng khi ăn cơm   hề miễn cưỡng một chút nào, cô ăn như vũ bão. Trời ạ, tốc độ thật là nhanh,  khác   gắp cũng khó, đồ ăn thì nhét đầy trong miệng, cũng   là nước canh  nước miếng, chạy dọc xuống từ khóe miệng. Với cái tướng ăn như thế , nếu bảo  bỏ đói mấy ngày, Sở Y Nhất cũng sẽ tin.
Những ngày qua, Trần Chiêu Đệ quả thật    ăn ngon như thế. Kể từ  khi Cố Kiến Quốc cầm hai bao lương thực đem qua, gia đình họ Trần tưởng rằng gia đình họ Cố cuối cùng  nhún nhường, chỉ cần Trần Chiêu Đệ   về,   chắc chắn cứ cách tầm năm ba hôm, bọn họ sẽ gửi đồ ăn qua.  ai mà ngờ , cũng từ lúc đó  còn động tĩnh gì nữa, gia đình họ Trần còn  thể đối xử  với Trần Chiêu Đệ  ư? Chẳng   đói thành  thế  , còn   ruột đuổi về  đây, điều   rõ rằng,   nếu về tay  thì đừng  mà   nhà  ruột nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Y Nhất  thấy Cố Hướng Đông nhíu mày, cô   thấy khó chịu nên  dậy  xuống bếp lấy một ít đậu phộng và đặt  mặt của , còn nháy mắt với . Điều  đối với Cố Hướng Đông mà , thật sự  hiếm thấy,  hận  thể lập tức ôm cô  lòng và hôn cô một cái.
Trần Chiêu Đệ ăn hết hơn một nửa thức ăn  bàn, cô ợ lên một tiếng, vươn tay bốc một đống hạt đậu phộng ở phía  mặt của Cố Hướng Đông,  đó bước xuống giường. Giờ thì cái bụng đó trông thật sự giống với một  đang mang thai.