Những gì cần    hết,  nghĩ Tô Thịnh Lâm còn  tiếp đón khách khác,  tiện chiếm dụng thời gian của  mãi, đành  dậy, chân thành cảm ơn: "Cảm ơn  và gia đình , chỉ trong một tháng ngắn ngủi,    giúp em quá nhiều, thật lòng  ơn!"
"Không cần khách sáo, em  cứu mạng , ân tình  vô giá." Tô Thịnh Lâm cũng  thẳng ,     hỏi: "Vậy bây giờ em còn thắc mắc gì ?"
 suy nghĩ một chút, quả thật  một điều.
"Một chuyện cuối cùng."
"Em  ."
"Em  , tại    đến đám cưới của em và Cố Yến Khanh? Nghe    bằng thiệp mời của Diệp thiếu."
Dù chuyện  qua, nhưng  vẫn tò mò, nhân cơ hội  hỏi luôn,   giải thích của .
Tô Thịnh Lâm   chăm chú, ánh mắt vẫn còn nụ , lấp lánh như .
"Anh  em sắp kết hôn, nghĩ rằng dù  em cũng  cứu  hai , dù em chắc chắn  nhớ những chuyện , nhưng  nhớ, nên  cảm thấy nên gửi một lời chúc phúc.  lúc Doãn Đường hai ngày đó  công tác,  ở Giang Thành,   định nhờ  nhà  ,    rảnh, sẽ   — thế là  , tặng một món quà lớn, nhưng ai ngờ... trớ trêu , em    là cô dâu trong đám cưới đó, nên khi rời ,   lấy  tiền mừng."
"Hả?"  kinh ngạc đến mức há hốc miệng, sững sờ một lúc mới dám tin hỏi: "Anh... xác định là  ? Lấy  tiền mừng?"
"Ừ." Anh gật đầu nghiêm túc. "Tấm lòng của  chỉ dành cho em,    em  cô dâu,  cần gì  tốn tiền oan."
 tò mò: "Vậy rốt cuộc  tặng bao nhiêu tiền mừng?"
"Cũng  nhiều lắm, 66 vạn, lấy hên."
Trời ơi!
"May mà  lấy ! Bằng  thì lãng phí cho họ!"
Hai chúng   đùa vô tư  ban công, Chu quản gia  tiếng   tìm đến, cung kính : "Nhị thiếu gia, lão gia và phu nhân mời  xuống một chút."
"Được,  sẽ xuống ." Tô Thịnh Lâm đáp.
 vội : "Anh  , em sẽ ở đây tận hưởng sự yên tĩnh, tránh gây rắc rối thêm cho  ."
Chủ yếu là vì  phận của  nhạy cảm, quá nhiều lời đàm tiếu,   thu hút thêm sự chú ý.
Tô Thịnh Lâm gật đầu: "Anh sẽ bảo em gái lên đây với em."
"Không..."   định từ chối,   theo Chu quản gia nhanh chóng rời .
Không lâu , Trần Mộc Khê lên, khuôn mặt đầy nụ  ngọt ngào.
"Khê Khê, em  cần  ở đây với chị,  tiếp đón khách ."  chân thành khuyên.
Vân Vũ
"Ôi, em cũng  thích mấy chỗ ồn ào đó, đầu óc  nổ tung." Trần Mộc Khê vẫy tay,  lệnh cho nhân viên phục vụ  theo: "Đặt ở đây ."
Nhân viên bưng các loại bánh ngọt, cùng vài món ăn và một chai rượu vang đỏ, bày đầy bàn nhỏ  ban công.
"Chị Giang Vãn  , tối nay chị chắc  ăn gì, ăn chút ." Trần Mộc Khê  xuống, mời .
 đành  theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-83.html.]
"Khê Khê, em lừa chị khổ quá, giúp chị mấy  mà chị   em là ai."  giả vờ trách móc.
Trần Mộc Khê : "Làm việc , đừng hỏi tương lai —   học từ chị ? Chị cứu  trai em mấy , đều lặng lẽ  ,  kể công."
 bật .
Nghe cô   , quả thật  lý.
"Lần đó ở cổng bệnh viện, em đưa chị về,    bỏ mặc  trai ở bệnh viện ?"   ăn  tò mò hỏi.
"Ôi,    thể nhờ tài xế đón mà, chỉ là đợi một chút thôi."
"Hôm đó     ?"
"Không , chỉ là mùa thu khô hanh,   thức khuya  việc nhiều, nóng trong  chảy m.á.u cam  cầm , sáng sớm bảo em đưa  bệnh viện."
 giật : "Vậy kiểm tra  vấn đề gì ?"
"Tất nhiên là ,   chỉ là  việc quá sức, sợ   sẽ mắng,  dám gọi bác sĩ gia đình, nên mới lén  bệnh viện."
"Ừ, chị   em nhắc qua,    thức thâu đêm là chuyện thường."
" ,    ai quản   , đau đầu lắm." 
Trần Mộc Khê lẩm bẩm, bỗng  : "Giang Vãn,   chị quản   giúp em nhé! Chưa đến ba mươi tuổi, bảo   yêu thương bản , đừng để c.h.ế.t trẻ là xong."
Mặt  đỏ bừng, ánh mắt   đặt  : "Cái ...   đến lượt chị quản, bon chị  liên quan gì..."
"Chị là ân nhân cứu mạng   mà! Chị cứ  thẳng — Tô Thịnh Lâm, mạng của  là do em cứu,    lời em, yêu thương bản !"
Trần Mộc Khê bắt chước điệu bộ  lệnh, khiến   buồn   bất lực.
  tư cách gì dám  như  với Tô nhị thiếu gia?
Thấy  chỉ   , Trần Mộc Khê nghiêm túc hơn: "Thật đấy, em  đùa ! Anh  nhớ chị nhiều năm như , chứng tỏ chị đặc biệt với  , chị  em quản   ."
 cảm thấy câu   gì đó  , dễ gây hiểu lầm, nhưng  dám hỏi rõ, đành  qua loa: "Là bạn bè, chị  thể khuyên nhủ đôi chút."
"Nhất định  khuyên nhiều!"
"Ừ ừ..."  cúi đầu ăn,  dám đáp  nữa.
"À, còn một chuyện nữa!" Trần Mộc Khê đột nhiên bỏ đũa  .
 ngẩng lên: "Chuyện gì , em  ."