Hôm , Tiểu Anh đến nhà thăm , tiện thể mang theo một  tài liệu để  ký.
"Chị Vãn, tối hôm đó Tô  đón chị  ,  đường về  và Dương tổng,   hỏi  về  phận của Tô , còn hỏi quan hệ giữa hai  là gì..."
 ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu,  cô : "Thế em trả lời thế nào?"
"Lúc đầu em  bối rối...  đó nghĩ một lúc  , Tô  vốn là khách hàng của chúng , nhưng hiện tại với chị chỉ là bạn bè."
Tiểu Anh  xong,  chút  yên tâm: "Em     ?"
 , cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, thoải mái : "Được chứ, hiện tại bọn chị đúng là chỉ là bạn bè."
Tiểu Anh  khúc khích, đầy ẩn ý: "Tô   ôm chị như  , mà vẫn chỉ là bạn bè thôi ?"
 liếc cô  một cái, giả vờ nghiêm nghị: "Làm việc nhiều , hóng hớt ít thôi!"
"Biết   , em dám hóng hớt chuyện của ai chứ  dám hóng chuyện của sếp , hehe..."
Tiểu Anh  đùa, nhưng đột nhiên nghiêm túc: " Tô  thật sự  , chị Vãn đừng để ý những lời bên ngoài, thích thì đến với  . Gặp  đối tượng  hảo như , khó lắm."
Những bình luận gần đây  mạng, xem    xung quanh ít nhiều đều .
Chỉ là  khi trải qua bão dư luận vụ ly hôn của , sóng gió nhỏ    đều  thấy kinh ngạc nữa.
"Ừ, để khi nào bảo Tô mời  em ăn cơm, em   cho   như ."  nén nụ , trêu chọc trợ lý.
"Đừng." Tiểu Anh lập tức sợ hãi: "Tô  quá cao cao tại thượng, em chỉ dám ngưỡng mộ từ xa."
 ,  đây  cũng  tâm lý như  với Tô Thịnh Lâm.
"À, còn một chuyện nữa..." Tiểu Anh chuyển chủ đề: "Chị Vãn, em cảm thấy... Dương tổng cũng  quan tâm đến chị."
  khép tập tài liệu ,   liền nhíu mày  cô : "Ý em là ? Dương tổng cũng..."
"Không chắc, nhưng tối hôm đó   hỏi em những câu đó, cảm giác như  để ý ."
"Chắc em nghĩ nhiều , với điều kiện của Dương tổng, bạn gái nào chẳng ,   thể để mắt đến chị chứ."  phủ nhận nhẹ nhàng, nhưng trong lòng  gợn sóng.
  ngưỡng mộ năng lực  việc của Dương Khiêm Mục, nhưng chỉ dừng  ở mức ngưỡng mộ.
Nếu vì những cảm xúc khác khiến mối quan hệ giữa chúng  trở nên khó xử, thì thật là phiền phức.
Vì , trong lòng   mong trực giác của Tiểu Anh là sai.
"Tại   thể thích? Chị   mà,  nhiều  trong công ty đều coi chị là thần tượng truyền cảm hứng. Hơn nữa, điều kiện nghịch thiên như Tô  còn quỳ gối  váy của chị — Dương tổng thích chị cũng là chuyện bình thường."
"Cảm ơn lời khen, nhưng dù em  nịnh nọt đến  cũng   thưởng ."  vẫn lờ  chủ đề , đưa cho Tiểu Anh tập tài liệu  ký.
"Tuần  chị sẽ  đến công ty, chuyện buổi biểu diễn thời trang, em  với Dương tổng một tiếng,  khi phương án xác định thì gửi file điện tử cho chị."
"Vâng, chị Vãn nghỉ ngơi cho mau khỏe, em   đây."
"Ừ."
Sau khi Tiểu Anh rời ,  suy nghĩ về thái độ của Dương Khiêm Mục đối với  bình thường,  hiểu nổi.
  một điều chắc chắn, đó là từ nay về   tránh ở riêng với  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-187.html.]
 thực sự  trân trọng vị giám đốc xuất sắc khó tìm , hy vọng    thể phục vụ  thêm vài năm nữa, để  yên tâm  thiết kế,   lo lắng về quản lý công ty.
Muộn hơn một chút, luật sư liên lạc với , nhắc nhở  hai ngày nữa sẽ đến phiên phúc thẩm.
Phiên phúc thẩm.
Lại  đối mặt với Cố Yến Khanh  tòa.
Nghĩ đến chuyện ,   nhớ đến vụ án của Cố Ngữ Điềm.
Cố gia đúng là cứng đầu.
Để kéo dài việc  ly hôn, họ sẵn sàng để Cố Ngữ Điềm  tù, kiên quyết  chịu nhượng bộ,  rút đơn.
Dù Cố Yến Khanh vô tình đến mấy, Cố Đình Thiện và Lê Thanh Lan cũng để mặc  ?
Vân Vũ
Đứa con như ,  treo lên đ.á.n.h c.h.ế.t là may?
 tưởng Cố Yến Khanh thực sự mạnh mẽ đến mức đại nghĩa diệt , đưa em gái ruột  tù, nhưng cuối cùng sự thật chứng minh   đ.á.n.h giá cao  .
Buổi tối, Cố Yến Khanh gọi điện.
  chặn  của   từ lâu.
Hắn  dùng một  lạ để gọi,   thấy giọng   liền định cúp máy.
Hắn  kịp thời gọi  .
"Yên tâm,   định  khó em,  chỉ ...  chuyện hòa bình." Giọng Cố Yến Khanh trầm thấp,   mệt mỏi.
"Nói gì?"
  nghĩ giữa chúng  còn chủ đề nào để .
"Nói về chủ đề em mong đợi nhất, vụ ly hôn."
  lạnh: "Có gì để ? Hai ngày nữa là khai mạc phiên tòa,   gì   thì   mặt thẩm phán ."
Hắn   trả lời, mà  một lúc im lặng, đột nhiên hỏi: "Giang Vãn, nếu  c.h.ế.t, em   vì  ?"
 nhíu mày, ý gì đây?
Hắn   bệnh nặng vô phương cứu chữa?
"Có, sẽ  vì vui sướng."  trả lời dứt khoát.
Cố Yến Khanh  một tiếng. "Giang Vãn, em ghét  đến mức đó ?"
       những lời , vô nghĩa, trực tiếp hỏi với vẻ khó chịu: "Anh còn việc gì ? Không  thì  cúp đây."