gật đầu, bước lên xe, một chiếc SUV sáu chỗ rộng rãi sang trọng, nội thất toát lên vẻ quý phái.
Tô Thịnh Lâm  ghế lái, khi xe lăn bánh   hỏi : "Đưa em về nhà  về công ty?"
"Về công ty ạ."
Trên đường yên tĩnh,   đầu   ngoài.
Những ngọn núi   phủ một lớp tuyết trắng xóa,  thể tưởng tượng  đêm lạnh giá, ngày mai sẽ là một cảnh tượng tuyết phủ hùng vĩ.
Cả hai   gì,  khí trở nên  gượng gạo.
Vì an , Tô Thịnh Lâm lái xe chậm rãi,   định.
"Buồn ngủ  ? Nếu buồn ngủ  thể điều chỉnh ghế  xuống một chút." Giọng  ấm áp của  bất ngờ vang lên.
 giật , miệng lẩm bẩm: "Cũng ,  buồn ngủ."  ngay giây tiếp theo, một cái ngáp vô tình bật .
Tô Thịnh Lâm  khẽ. "Ngủ ,  một tiếng nữa mới đến công ty em."
 nghĩ nếu  ngủ, cứ im lặng mãi cũng kỳ quặc, mà  chuyện  sợ đề tài vượt quá giới hạn, càng thêm khó xử. Vì , ngủ quả thực là lựa chọn hợp lý hơn cả. Dù  ngủ , giả vờ ngủ cũng .
"Ừm, cũng ."
Ý  là giả vờ chợp mắt, trong đầu vẫn  thể nghĩ về bản thiết kế, về cách sắp xếp buổi trình diễn thời trang ở Milan  Tết. Ai ngờ Tô Thịnh Lâm bấm một nút, ghế của  lập tức điều chỉnh về trạng thái dễ chịu nhất, khiến  thoải mái nửa  nửa .
    ,  giải thích: "Như  sẽ thoải mái hơn."
"Ừ, cảm ơn ..."  chỉ   đáp .
Nhắm mắt , lòng  vẫn ngượng ngùng.
Cách tương tác  rõ ràng phù hợp hơn với những cặp đôi yêu  hoặc vợ chồng. Làm gì  chuyện một  đàn ông và một  phụ nữ với mối quan hệ bình thường, một  lái xe,   thoải mái ngả lưng ngủ?
Vân Vũ
   quen với cách vận hành của chiếc xe , cũng   chạm   để điều chỉnh ghế  lên, đành   yên như .
Kết quả rõ ràng, xe quá êm, quá yên tĩnh,   mãi    lúc nào  .
Đêm nào  cũng ngủ  ngon,  quen thức khuya, nên mỗi trưa đều  chợp mắt nửa tiếng.  hôm nay,   ngủ suốt một tiếng rưỡi  ghế phụ chiếc xe sang trọng của Tô Thịnh Lâm!
Khi từ từ mở mắt, bản năng duỗi , một giọng  ấm áp vang lên bên tai: "Em tỉnh  ?"
Đầu óc  ong ong, cứng đờ    . Tô Thịnh Lâm cầm điện thoại, ánh mắt đầy vẻ   .
Trời ơi...
 hoảng hốt, vội vàng  dậy.
Tô Thịnh Lâm với tay bấm nút, lưng ghế từ từ nâng lên.
 vô cùng ngượng ngùng,    cửa sổ xe, phát hiện đang ở bãi đỗ xe  tòa nhà công ty.
"Mấy giờ ? Sao   gọi em?" Vừa dứt lời, một chiếc áo khoác rơi khỏi  . Nhìn xuống, đó là áo khoác ngoài của Tô Thịnh Lâm.
Cái ...
Sao   thể ngủ say như c.h.ế.t đến mức  cởi áo đắp lên  mà   hề  ? Trong phim, hễ nam chính đắp chăn cho nữ chính, cô  đều tỉnh dậy ngay cơ mà?
"Hai rưỡi." Tô Thịnh Lâm trả lời, an ủi. "Đừng vội, tỉnh táo ."
Anh đưa cho  một chai nước, thậm chí  mở nắp sẵn.
  càng bối rối.
 nhớ  khi ngủ dậy, miệng thường  mùi do đóng kín lâu, nhưng bản  thường  ngửi thấy. Không  giờ   mùi  , nhưng vẫn gật đầu nhận lấy chai nước, ngửa cổ "ực ực" uống một  nửa chai, nghĩ rằng nước sẽ  sạch miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-phan-boi-truc-ma-tong-tai-doat-lai-toi/chuong-141.html.]
Anh nhíu mày ngạc nhiên: "Đồ ăn trưa mặn quá ?"
"Không, , em  thói quen uống nước  khi ngủ dậy."  vội vàng viện cớ.
Ngủ cũng ngủ , nước cũng uống , địa điểm cũng đến nơi  -  đến lúc xuống xe.
"Áo khoác của ."  gấp áo , đưa cho .
Tô Thịnh Lâm nhận lấy, tùy ý ném lên ghế hàng thứ hai.
Mùi hương  áo  giống như mùi hương   , thoang thoảng hương rừng cây cỏ tươi mát. Dù  trả  áo, mùi hương vẫn lưu  nơi khứu giác.
  gương mặt  chắc chắn  đỏ bừng, chỉ  nhanh chóng rời .
"Làm  đợi lâu thế, thật ngại quá, em  đây."   tạm biệt, với tay mở cửa xe.
Xe quá cao, dù  cao hơn một mét bảy nhưng chỉ mới chạm  mũi chân xuống đất.
Chân   kịp  vững, Tô Thịnh Lâm đột nhiên gọi từ phía : "Giang Vãn."
"Dạ?"   đầu đáp .
Anh  trong buồng lái,   bên cửa xe, ánh mắt hai  gần như ngang bằng,   cần  cúi xuống.
Tô Thịnh Lâm bình thản  ,  vài giây mới chậm rãi lên tiếng: "Giang Vãn,   thể đợi. Một năm rưỡi  ba năm năm,  đều  thể đợi."
Đầu óc  như nổ tung!
Đứng cứng đờ, một cơn choáng váng tràn qua.
Anh   một  nữa,  chút báo , thẳng thắn xé toang lớp giấy che, bày tỏ tấm lòng  một cách quá đỗi rõ ràng!
   gương mặt  lúc  biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trái tim đập nhanh đến mức  từng .
 nên phản ứng thế nào đây?
Lại từ chối,   rằng   cứ đợi .
"Tô... Tô , em—"
"Anh   , đừng gọi  là Tô ."
"..."
Đầu óc vốn  rối bời,   ngắt lời,  càng    gì.
Tô Thịnh Lâm mở cửa bước xuống,  vòng qua đầu xe đến chỗ .
 mơ màng  , mắt mở to như chuông đồng, bối rối  .
"Trước đây   dám  rõ, một là vì em  ly hôn; hai là sợ em   cảm tình với , một khi  ,  thể chúng  sẽ  còn là bạn bè nữa."
Anh  cạnh , vẫn nhẹ nhàng  rõ hơn:
"Anh định cứ tiếp tục mập mờ như , ít nhất còn  thể thỉnh thoảng gặp em.  giờ em  ly hôn,  lẽ sẽ sớm   theo đuổi em, nên ..."
Anh nhún vai ,   hết câu, nhưng cả hai đều hiểu.