14
 
“Chu Tiểu Hà,  hỏi con, chuyện lão già  , con   ?”
 
Đôi mắt phụ   trừng trừng dữ tợn  .
 
“Nói…  cái gì ạ?”
 
Ông tức giận quát:
 
“Người cưới con, từ nhi tử  biến thành !”
 
Ta căng thẳng nuốt nước bọt,  dám  gì.
 
Giọng Dương phu tử từ ngoài vọng :
 
“Chu , chuyện  là ý ,  liên quan gì đến Tiểu Hà, nàng   gì hết. Là nhi tử    cưới nữa, còn  là cóc ghẻ  ăn thịt thiên nga. Muốn đánh  mắng gì cứ nhắm  , nhưng  thật lòng  cưới Tiểu Hà. Sau   nhất định sẽ đối xử  với nàng. Nếu  thất tín, trời đánh lôi đình, c.h.ế.t  yên.”
 
Phụ   càng tức:
 
“Cút!”
 
Ta run rẩy :
 
“Phụ… phụ , con lập tức cút đây.”
 
Ta né sát tường định chuồn  ngoài.
 
Ai ngờ phụ  trợn mắt:
 
“Con ở yên đó cho ,     cả!”
 
Ta vội vàng đáp:
 
“Vâng, .”
 
Mẫu    bên cũng  dám mở miệng.
 
Ta bắt đầu giả vờ bận rộn, lúc thì gấp chăn, lúc thì gấp quần áo.
 
Phụ  thì cứ  chằm chằm , bộ dạng như chỉ chờ cơ hội là sẽ đánh một trận.
 
15
 
Ta ở nhà ngoan ngoãn, thu  sống mấy ngày liền.
 
Dương phu tử thường xuyên mang lễ vật đến nhà  xin .
 
  nào cũng  phụ   đánh đuổi .
 
Ông  kiên trì tới, phụ   cũng kiên trì đánh.
 
Về , khi phụ   đánh chán , thì chỉ lạnh lùng  chằm chằm ông .
 
Mỗi  đặt đồ xuống, Dương phu tử đều  với phụ  :
 
“Thúc thúc,  còn  về dạy học,   đây.”
 
Lần đầu tiên ông gọi phụ   là “thúc thúc”, phụ   suýt nữa nhảy dựng lên:
 
“Ngươi chỉ nhỏ hơn  vài tuổi, mà gọi  là thúc thúc? Ngươi còn   hổ ?”
 
Dương phu tử  gượng:
 
“Chỉ là kính xưng, kính xưng thôi.”
 
16
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-huy-hon-ta-tro-thanh-ke-mau-cua-tra-nam/4.html.]
 
Mẫu   lén hỏi :
 
“Con thật sự  lấy Dương phu tử ?”
 
Ta gật đầu, rụt cổ hỏi:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Phụ   đánh con ?”
 
“Ta thấy  nỡ đánh con.”
 
Ta  hì hì:
 
“Vậy con  lấy. Dương phu tử cũng   già, trông còn trẻ  chín chắn, điềm đạm, hơn hẳn cái tên Dương Thụ   lòng đổi . Hơn nữa, con gả qua đó, Dương Thụ sẽ  hiếu kính con, Dương phu tử chắc chắn cũng sẽ đối xử  với con. Như  chẳng  là đôi bên cùng  lợi ?”
 
Mẫu   :
 
“Tuổi  lớn hơn, nhưng đúng là  định hơn nhiều.”
 
Phụ   cũng hơn mẫu   mười tuổi. Hồi trẻ nhà ông nghèo,  cực khổ lắm mới dành dụm đủ tiền cưới thê tử. 
 
Phụ   thương mẫu , việc nặng  để mẫu  , bình thường  bao giờ to tiếng với mẫu . 
 
Mỗi   thị trấn đều mua cho mẫu  chút quà vặt  trâm cài.
 
Đó là cách  nhất mà phụ  nghĩ  để đối xử  với mẫu .
 
Ngày tháng của họ trôi qua  hòa thuận.
 
Chỉ là phụ   đối với hai ca ca  thì nghiêm khắc hơn nhiều.
 
17
 
Qua một tháng, phụ   đến hỏi:
 
“Con thật sự  lấy Dương Hoài Sơn ?”
 
Ta cẩn thận gật đầu:
 
“Con thấy ông  đáng tin hơn Dương Thụ. Nếu lấy Dương Thụ, con chắc chắn sẽ chịu  ít khổ. Hơn nữa,  còn ở bên ngoài  lòng tiểu thư huyện lệnh.”
 
Phụ   trợn mắt thổi râu:
 
“Trên đời  chẳng lẽ chỉ  nam nhân Dương gia thôi chắc?”
 
Ta phồng má, nhỏ giọng:
 
“ gia phong Dương gia  lắm, hơn bao nhiêu nhà khác.”
 
Phụ   im lặng.
 
Lần  khi Dương phu tử  đến, phụ   :
 
“Ăn cơm  hãy .”
 
Dương phu tử thoáng sững ,  mừng đến lắp bắp:
 
“V-… Chu lão… Chu thúc thúc,   mời  uống một chén nhé?”
 
Phụ   hừ một tiếng:
 
“Không cần, buổi chiều ngươi còn  dạy học. Uống rượu  thể thống gì.”
 
Dương phu tử  nén nổi vui mừng, liếc   một cái    .
 
Ta cũng thấy trong lòng vui hẳn lên. Ta cứ tưởng   thể gả  Dương gia nữa chứ.