“Cầm bản vẽ của cô, cút khỏi công ty ngay cho !”
 
“Đang lúc cắt giảm nhân sự, cô  cứ vin  cái cớ gãy chân,  việc thì uể oải, trốn việc lười biếng. Tự  bảng chấm công của  xem cô nghỉ bao nhiêu buổi!”
 
Bộp!
Bảng chấm công  ném thẳng  mặt .
 
【Triệu Viên vắng mặt: 15 ngày】
 
“Tổng giám đốc, dù  gãy chân vẫn   đúng giờ mỗi ngày, chống nạng   chứ  nghỉ. Camera công ty  thể kiểm tra ! Bảng  chắc chắn  vấn đề!”
 
“Máy móc sai kiểu gì ?”
 
“Cô còn  xe lăn  , ảnh hưởng hình ảnh công ty. Giờ, cùng xe lăn cút  ngoài!”
 
Bị chửi một trận xối xả vô lý  đầu  đuôi,  giận đến mức chống tay  bật dậy, dù chân đau thấu xương.
 
“Tổng giám đốc, nếu   sai  thể mắng, nhưng đừng đổ oan. Bản thiết kế   còn  xem kỹ!”
 
Từng  năm,  là kiểu  trung thành im lặng.
 
Công ty cần gì,   nấy.
 
  ,  nhất định  nhận oan!
 
Có lẽ  khí thế của  dọa sợ, tổng giám đốc Lâm  chột , cầm  bản thiết kế xem  nữa.
 
“Cái nhà vệ sinh  vẫn là…”
 
“Có hai phiên bản:  là theo yêu cầu của ,  là đúng theo yêu cầu của khách hàng.”
 
Chân  đau run lên, nhưng vẫn cố  vững.
 
“Phòng khách   cầu kỳ…”
 
“Khách thích như , chính họ   theo phong cách .”
 
Tổng giám đốc xem tới xem lui, chẳng tìm   nào, bèn viện cớ vớ vẩn.
 
“Đường kẻ  sạch sẽ, lệch  kìa.”
 
  nhịn nổi nữa, đập bản thiết kế lên bàn:
 
“Muốn đuổi việc  thì cứ  thẳng! Đừng  bôi nhọ kiểu vô lý như .  dùng máy tính để vẽ,   mà lệch?”
 
Tổng giám đốc Lâm  hổ đặt bản vẽ xuống, cầm cây nạng góc phòng lên.
 
“Lần  xử lý tai nạn lao động, công ty bồi thường cô 300 ngàn , giờ cầm tiền đó về mà cưới chồng, sinh con , đừng phá công ty nữa.”
 
 tức đến mức  phịch xuống ghế.
 
“Chuyện  đó do Thẩm Vân Ân đẩy  ngã cầu thang. Anh còn khuyên  đừng  lớn,  nếu  im lặng thì   sẽ  thăng chức tăng lương. Chính vì   mới nhịn!”
 
“Giờ thì ? Một nhân viên lâu năm như   bằng một đứa mới  nịnh sếp? Tổng giám đốc Lâm,  mù ?”
 
Nghe , ông  vuốt đầu trọc, cầm bản vẽ đập nhẹ  mặt ,  mạnh, nhưng đầy khinh miệt.
 
Ông  còn liếc qua liếc  đánh giá ,   khẩy:
 
“Triệu Viên, nhớ hồi cô mới  công ty tám năm  , trông còn xinh lắm.”
 
“Giờ  xem… tởm thật,  khác gì mấy bà già ngoài chợ chửi .”
 
Tổng giám đốc cố tình nâng tay  lên,   vẻ ghê tởm buông .
 
“Cô kiểu  mà còn  gặp khách hàng? Nhìn là mất mặt ! Còn đòi  thư ký?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-gay-chan-sep-ep-toi-chong-nang-di-lam/2.html.]
“Tốt nhất về nhà , giành trứng khuyến mãi với mấy bà lớn tuổi còn hợp hơn!”
 
 giận đến nghẹn thở — cái bụng bia hói đầu như ông  mà dám chê ?
 
Không chần chừ,  chộp lấy cây nạng đ.â.m thẳng  hạ bộ ông :
 
“Được thôi, nếu  thích gái trẻ như thế, thì  chỉ còn cách kể cho vợ  chuyện Thẩm Vân Ân núp  gầm bàn văn phòng hôm nọ.”
 
“Vừa  mấy ngày nữa chị  định đến đưa cơm cho  đấy.”
 
Tổng giám đốc Lâm tái mặt:
 
“Cô… cô  bậy! Chúng  trong sạch! Triệu Viên, cô đừng ăn vạ!”
 
 mỉm , dằn mạnh cây nạng lên bàn.
 
“Hôm đó, nhà vệ sinh công ty,   nhớ,  thì nhớ  rõ. Hôm sinh nhật vợ ,  bảo họp khẩn cấp, kết quả là... họp   nhân viên ?”
 
“Anh đoán xem,   ghi âm ?”
 
Sắc mặt ông  trắng bệch:
 
“Cô… cô  gì?”
 
“Tổng giám đốc Lâm, giờ  còn định đuổi việc  ?”
 
“Không, ! Ôi trời ơi, Triệu Viên ,  lập tức tăng lương thăng chức cho cô!”
 
Lão cáo già như ông ,  gì chịu thua dễ ? Nhất định sẽ tìm cách moi băng ghi âm  đá   ngay.
 
Ha.
 
 – Triệu Viên –  nhịn suốt tám năm, ngày  trâu ngựa, đêm  ngơi nghỉ.
 
 nhịn đủ !
 
Lần   sẽ khiến cái công ty  long trời lở đất!
 
  , vỗ vai ông  một cái rõ mạnh.
 
“Lâm , mở cửa .”
 
Tổng giám đốc Lâm cố giữ vẻ tươi , đưa   ngoài.
 
Toàn bộ văn phòng lập tức đổ dồn ánh mắt  .
 
Thẩm Vân Ân hừ lạnh một tiếng.
 
  cô , mỉm :
 
“Thích chơi trò  xanh đúng ? Để xem ai pha  giỏi hơn!”
 
  đám đồng nghiệp  mắt — cái đám  cậy quyền ức hiếp, vây quanh theo bầy như chó dựa .
 
Nghĩ  cảnh   con  xanh khốn nạn đẩy  cửa kính, đến mức suýt chấn thương  hai, mà cả đám  ngoài Đinh Khiết  chẳng ai buồn hỏi han.
Không những  quan tâm,  còn xì xào mỉa mai:
 
“Con bé mập què đó mà cũng đòi  , chắc sớm muộn gì cũng rã xác.”
 
Đồ chó má! Một lũ chuột rắn cùng ổ, sâu mọt văn phòng!
 
Lúc còn nhận quà từ  thì cái miệng ngọt như đường:
 
“Chị Triệu ơi~ Chị Triệu ơi~”
 
Đến khi  gặp chuyện, chẳng đứa nào ló mặt.