SAU KHI BỊ ÉP CHIA TAY, TÔI MANG THAI CON CỦA BẠN TRAI CŨ - Chương 75: Luôn là người bị tổn thương
Cập nhật lúc: 2025-04-27 05:26:57
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Hoạ lờ mờ mở mắt, bàng hoàng phát hiện không biết từ lúc nào mình lại đang nằm gọn trong vòng tay của Giang Cảnh Sơ.
Tay chân của Giang Cảnh Sơ như bạch tuộc, quấn chặt lấy cô không rời.
Tần Hoạ nghẹn một hơi trong lồng ngực, tranh thủ lúc anh còn chưa tỉnh, nhẹ nhàng dời tay chân ra.
Vừa mới rút được một chân, hàng mi dài của Giang Cảnh Sơ khẽ rung động, anh trở mình, lại đè chặt cô xuống dưới thân mình.
Tần Hoạ không nhúc nhích được, âm thầm hối hận. Mà đúng lúc đó, chuông cửa ngoài phòng vang lên không ngừng.
Cô chỉ còn cách nhắm mắt đưa chân, đưa ngón tay chọc vào má anh: “Này, mau dậy đi, ra xem có phải Hàn Hiến gõ cửa không?”
Giang Cảnh Sơ “ừm” một tiếng nhưng vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn vô cùng quá đáng dụi đầu vào hõm vai cô.
Tần Hoạ nhìn lên trần nhà thở dài: “Không dậy chứ gì, lần sau nửa đêm gõ cửa phòng tôi, xem có mở được không thì biết.”
Vừa dứt lời, Giang Cảnh Sơ đã ngồi dậy, vò mái tóc đen rối bù, đôi mắt mơ màng chưa tỉnh hẳn.
“Là ai gõ cửa vậy? Ồn c.h.ế.t đi được.”
Nói xong liền đi ra phòng khách, Tần Hoạ phía sau không khỏi đảo mắt một cái đầy bất lực.
Sáng sớm, Hàn Hiến gọi điện cho hai người mãi không ai bắt máy, đến gõ cửa phòng Giang Cảnh Sơ cũng không thấy động tĩnh, chỉ đành chạy đến trước phòng Tần Hoạ tiếp tục gõ.
Đang băn khoăn không biết hai người chạy đi đâu, Giang Cảnh Sơ mặt mày đen sì mở cửa ra.
“Cần gì phải dậy sớm vậy? Ba mẹ vợ cậu còn chưa chắc đã dậy đâu!”
Hàn Hạn thấy Giang Cảnh Sơ lù mù đi ra từ phòng Tần Hoạ, ánh mắt chợt hiện lên một tia trêu chọc.
“Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi. Hôm nay tôi không hiểu chuyện. Nhưng tình thế cấp bách, đợi tôi đưa Tiểu Điềm về rồi sẽ mời cậu một bữa ra trò coi như chuộc tội được không?”
Giang Cảnh Sơ hừ lạnh một tiếng: “Cậu tưởng tôi thiếu bữa cơm đó của cậu chắc?”
“Không thiếu, tất nhiên là không thiếu rồi.” Hàn Hiến hạ thấp giọng: “Anh em, tôi biết trong ngũ hành của cậu chỉ thiếu mỗi cô gái họ Tần thôi. Sau này để Tiểu Điềm nhà tôi thường xuyên khen ngợi cậu trước mặt người khác, thế được chưa?”
Giang Cảnh Sơ bật cười khẩy: “Còn Tiểu Điềm nhà tôi, dỗ được người ta quay về đã rồi tính.”
Nói xong liền đóng sầm cửa, không thương tiếc nhốt Hàn Hiến ngoài hành lang.
“Đợi đấy.”
Lúc hai người nói chuyện, Tần Hoạ đã rửa mặt xong, thay quần áo gọn gàng.
Cô cột tóc đuôi ngựa cao, làn da trắng mịn không cần trang điểm, chỉ mặc một chiếc váy cotton trắng đơn giản mà thanh lịch khiến Giang Cảnh Sơ trong khoảnh khắc như trở về ngày đầu tiên gặp cô tại núi Minh Khê.
Khoé môi anh vô thức cong lên, bước tới chắn trước mặt cô, giọng điệu lười biếng: “Mỹ nhân ơi, xem giúp anh một quẻ được không?”
Tần Hoạ nghe câu nói đùa ấy, cũng lập tức nhớ tới lần đầu gặp nhau.
Khoé môi thoáng qua một tia dịu dàng: “Không xem.”
Giang Cảnh Sơ nhướn mày: “Tại sao?”
“Xem bói cũng cần duyên phận. Anh không thành tâm nên tôi không xem.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Câu nói vừa dứt, cả hai đồng thời bật cười. Thì ra sau ngần ấy năm, cả hai vẫn còn nhớ rõ lần đầu gặp gỡ.
Tần Hoạ cười đến mắt hoe đỏ, phải lấy mu bàn tay che đi.
“Anh mau vào rửa mặt đi, trễ nữa Hàn Hiến lo sốt vó thật đấy.”
Nói rồi cô nghiêng người bước qua anh. Giang Cảnh Sơ không đáp, bất ngờ kéo eo cô lại, cúi đầu đặt một nụ hôn sâu lên mái tóc cô.
Ba người lái xe đến nhà Chu Điềm Điềm thì vừa hay ba mẹ Chu đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn sáng, Hàn Hiến thấy vậy liền gọi một tiếng “ba, mẹ”.
Ba Chu không nói gì, mẹ Chu thì thở dài: “Con bé Điềm Điềm vừa về đã nhốt mình trong phòng, hỏi gì cũng không nói. Con lên xem sao đi.”
Hàn Hiến khẽ “vâng” một tiếng, bước nhanh lên lầu.
Tần Hoạ và Giang Cảnh Sơ ở lại dưới lầu chờ, không bao lâu sau đã nghe thấy trong phòng Chu Điềm Điềm truyền ra tiếng cãi vã gay gắt, xen lẫn tiếng đồ vật rơi xuống đất nặng nề.
Ngay sau đó, cửa phòng bị mở mạnh, bước chân vội vã vang lên trên cầu thang. Tần Hoạ theo bản năng bước lên nghênh đón, chỉ thấy Chu Điềm Điềm mắt đỏ hoe chạy xuống.
Hàn Hiến đuổi theo sau, nắm lấy tay cô.
“Anh đã nói rồi, anh và cô ta không có gì cả! Tại sao em không chịu tin?”
Chu Điềm Điềm nghẹn ngào, giọng mang theo tiếng khóc: “Em tận mắt nhìn thấy mà! Anh ôm eo cô ta, cô ta còn định hôn lên mặt anh. Nếu em đến trễ một giây, ai biết hai người sẽ làm gì nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-ep-chia-tay-toi-mang-thai-con-cua-ban-trai-cu/chuong-75-luon-la-nguoi-bi-ton-thuong.html.]
“Không làm gì hết! Anh chỉ là uống say, phản ứng chậm thôi!”
Chu Điềm Điềm giật tay ra: “Bây giờ chưa xảy ra thì anh mới dám nói vậy. Hàn Hiến, còn chưa cưới mà anh đã trăng hoa thế này, cưới rồi chắc còn quá đáng hơn!”
Hàn Hiến giải thích hết lần này đến lần khác nhưng Chu Điềm Điềm chẳng nghe lọt tai, trong lòng anh cũng nổi lửa: “Ý em là gì? Không muốn cưới nữa à?”
Chu Điềm Điềm sững người một lúc, vốn không có ý đó nhưng lời qua tiếng lại, cô cũng mất kiểm soát rồi.
“Phải, không muốn cưới nữa. Không phải anh thích chơi đùa sao? Không cưới thì chơi cho thỏa đi, chẳng ai quản được anh cả.”
Thấy hai người càng cãi càng gay gắt, Tần Hoạ bước tới, đứng chắn giữa hai người: “Tiểu Điềm, Hàn Hiến. Có gì từ từ nói, bình tĩnh lại, đừng làm tổn thương tình cảm của nhau.”
Hàn Hiến lúc này đang nổi giận, tay chỉ thẳng qua người Tần Hoạ, nhắm vào Chu Điềm Điềm: “Đây mới là lời thật lòng của em đúng không? Chu Điềm Điềm, chẳng lẽ em và cái tên tổng giám đốc khốn kiếp đó có gì với nhau rồi cố tình kiếm cớ gây chuyện với anh chứ gì?”
Chu Điềm Điềm trừng mắt không tin nổi, Hàn Hiến lại dám vu oan cho cô: “Anh nói xằng bậy cái gì vậy? Em và tổng giám đốc Quách hoàn toàn không có gì cả! Là anh cả ngày lo bóng lo gió, nghi ngờ đủ thứ!”
“Anh lo bóng lo gió? Anh nghi ngờ vô cớ sao?”
Hàn Hiến nổi giận đến cực điểm, vung tay quật cái bình hoa bên cạnh xuống đất. “Choang” một tiếng, hoa văng tứ tung, mảnh thủy tinh vỡ b.ắ.n đầy sàn.
Giang Cảnh Sơ thấy vậy vội lao tới kéo Hàn Hiến: “Cậu điên rồi sao? Đây là nhà ba mẹ vợ cậu đấy! Muốn nổi điên cũng phải biết chọn chỗ!”
“Tôi còn phân biệt được gì nữa! Vợ sắp cưới sắp bỏ tôi chạy theo người khác rồi!”
“Nói linh tinh cái gì đấy? Có ai nói thế đâu! Tự cậu dọa chính mình đấy!”
“Nếu mà có thật thì sao? Anh quên rồi à, năm đó Tần Hoạ và tên họ Ôn kia chẳng phải cũng…”
Câu nói chưa dứt khiến cả đám người đều c.h.ế.t sững.
Chu Điềm Điềm là người phản ứng đầu tiên, bật dậy chửi: “Hàn Hiến, anh điên thật rồi hả? Ai dây dưa với ai chứ? Nói em thì nói em, kéo Tần Hoạ vào làm gì?”
Hàn Hiến vẫn chưa ý thức được mình vừa nói hớ, đôi mắt đỏ ngầu, định đẩy Tần Hoạ ra. Nhưng tay dùng lực quá mạnh khiến cô mất đà ngã từ bậc thang xuống, tay chống xuống đống mảnh thủy tinh, đau đến mức khẽ rên một tiếng.
“Tần Hoạ!”
Giang Cảnh Sơ lập tức buông Hàn Hiến, chạy tới đỡ cô dậy, khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
“Em có sao không? Có đau lắm không?”
Tần Hoạ lật tay lên, thấy lòng bàn tay còn dính vài mảnh thủy tinh, m.á.u tươi theo ngón tay chảy xuống, trông thật sự đáng sợ.
Gương mặt Giang Cảnh Sơ lập tức sa sầm, Chu Điềm Điềm thấy Tần Hoạ bị thương cũng chạy tới đ.ấ.m liên tục vào Hàn Hiến: “Anh điên à? Sao lại đẩy Tần Hoạ?”
Hàn Hiến vừa giơ tay đỡ, vừa giải thích: “Đánh anh làm gì? Anh không cố ý, là do em chọc tức anh mà!”
“Đủ rồi! Còn chưa cãi xong à?”
Giang Cảnh Sơ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Hoạ, xoay lưng về phía bọn họ, trầm giọng quát: “Một chuyện bé như hạt đậu, chỉ cần nói vài câu là xong, lại phải náo loạn đến mức này. Cứ tưởng ai cũng may mắn mà đi được đến bước kết hôn sao?”
Lời vừa dứt, Hàn Hiến và Chu Điềm Điềm đều cứng họng, không nói được gì. Tần Hoạ cũng cúi đầu, dường như đang nghĩ đến mối quan hệ của cô và Giang Cảnh Sơ. Không gian bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Mấy giây sau, Hàn Hiến vò đầu, vẻ mặt hối hận: “Chị dâu, xin lỗi, tôi không khống chế được lực tay, miệng cũng chẳng biết giữ mồm giữ miệng, chị coi như tôi nói bậy, đừng để bụng.”
Chu Điềm Điềm đi đến, mắt sưng húp như quả hạch đào.
“Hoạ Hoạ, mình đưa cậu đến bệnh viện nhé, tay cậu thế kia không thể chậm trễ đâu.”
Tần Hoạ lắc đầu, thở dài: “Trong nhà có hộp y tế không? Tự xử lý ở nhà cũng được. Dạo gần đây mình vào viện đến phát sợ rồi.”
Khi ba mẹ Chu đi chợ về, trước mắt họ là cảnh Chu Điềm Điềm và Hàn Hiến ngồi trên ghế sô pha, đối diện là Giang Cảnh Sơ đang cúi đầu, nhẹ nhàng cầm tay Tần Hoạ, dùng tăm bông khử trùng vết thương rất cẩn thận.
“Ôi, xảy ra chuyện gì thế này?”
Mọi người đều im lặng. Tần Hoạ ngẩng đầu nói: “Chú, dì, thật xin lỗi, cháu lỡ tay làm vỡ bình hoa trong nhà.”
Mẹ Chu vội kêu lên: “Nói gì vậy, cháu đừng khách sáo. Tay cháu mới là chuyện lớn, sao không vào viện kiểm tra?”
“Chỉ là bị mảnh thủy tinh đ.â.m vào thôi ạ, sát trùng là được rồi.”
Mẹ Chu nhìn mà xót xa: “Vừa hay hôm nay chú với dì mua khá nhiều đồ ăn, lát nữa để dì hầm gà bồi bổ cho cháu.”
“Không cần đâu ạ, bọn cháu sắp phải đi rồi.”
Giang Cảnh Sơ ném tăm bông vào thùng rác, đứng dậy nói, kéo Tần Hoạ theo chuẩn bị rời đi.
Khi anh không cười, vẻ mặt rất nghiêm khắc khiến ba mẹ Chu có chút dè dặt, không dám giữ lại nhiều, chỉ bảo Hàn Hiến và Chu Điềm Điềm tiễn họ xuống lầu.
Trước khi lên xe, Giang Cảnh Sơ liếc nhìn Hàn Hiến: “Nói chuyện với cô ấy cho tử tế vào, đừng có hồ đồ nữa.”
Hàn Hiến gật đầu: “Anh Cảnh, hôm nay thật sự xin lỗi anh với chị dâu. Với lại, lúc trước đã nói là cùng đi thăm mộ bà Tần... Giờ hai người đi trước như vậy...”