SAU KHI BỊ ĐUỔI KHỎI NHÀ, TA VÀO NÚI KHAI HOANG NHẶT ĐƯỢC BẢO VẬT - Chương 237: Đại Kết Cục ---

Cập nhật lúc: 2025-12-27 02:55:19
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con Hoàng Thử Lang yêu thú vội vàng né tránh, nhưng trong động quá nhỏ, nó chỉ di chuyển vài mét, vẫn đ.á.n.h trúng.

Lông nó rối bù, dính đầy bụi đá vụn và một ít vết m.á.u.

"Oa! Hóa bản thể của nó yếu ớt như !" Hắc Vũ lập tức lên tinh thần, tung một chiêu khác.

Không ngờ , khi nó nhảy vọt lên trung, hóa thành một đám hắc vụ, di chuyển về phía cao hơn trong hang động.

"Không xong, nó chạy trốn!" Giang Liễu Nguyệt vội vàng tung Phong Nhận ngập trời.

Tốc độ của Phong Nhận cực nhanh, như một cơn bão thổi tan đám hắc vụ, con yêu thú kinh hãi kêu lên một tiếng, nặng nề đập vách đá trong hang, rơi xuống đất như một tấm vải rách, bất động.

Vách đá loang lổ vết m.á.u.

Khi Hồng Bảo và Linh Hồ cùng đồng bọn đến nơi, con yêu thú c.h.ế.t thể c.h.ế.t hơn nữa.

"Thứ dễ dàng như ?"

"Phải đó, bày đặt rồng rống sương mù, còn tưởng nó là một Vương giả, ngờ chỉ là một Thanh Đồng yếu ớt." Giang Liễu Nguyệt .

Linh Hồ đưa tay , một luồng linh lực màu tím bao bọc lấy t.h.i t.h.ể yêu thú, lấy một viên yêu đan màu đen, giao cho Giang Liễu Nguyệt.

"Chủ nhân, yêu đan cấp cao , tu sĩ và linh thú ăn thể tăng cường tu vi, còn thể cấp cứu phàm mạng sống chỉ mành treo chuông."

"Không , tuy nuốt yêu đan thể nhanh ch.óng tăng cường tu vi, nhưng dễ khiến linh lực trong cơ thể định, đột phá cực kỳ dễ tẩu hỏa nhập ma!" Tiểu Bạch vội vàng .

Giang Liễu Nguyệt họ , ngạc nhiên.

"Yêu đan hữu dụng như thế ? Vậy cất giữ cẩn thận, chúng Linh Tuyền gian, lo lắng về việc tăng cường tu vi, chi bằng giữ để dùng lúc nguy cấp cứu ."

Giang Liễu Nguyệt vốn dĩ ý định cho họ nuốt yêu đan.

Nàng tự nuốt yêu đan, cho linh thú nuốt thì tác dụng phụ nhỏ hơn, nhưng chỉ một viên, cho ai cũng tiện, tục ngữ lo ít mà lo công bằng, chi bằng cho ai cả.

Nàng lặng lẽ cất yêu đan .

Cả nhóm bước khỏi cửa hang, cảm thấy ánh sáng bầu trời rực rỡ.

Ngước lên, biển mây cao chuyển từ màu đen sang màu trắng, bồng bềnh giữa những dãy núi trùng điệp, trông như tiên cảnh.

"Phong cảnh nơi đây, thật sự !" Giang Liễu Nguyệt nhịn khen ngợi vài câu.

"Đi thôi, xuống núi."

Nghe ở đây thu yêu, bên ngoài cửa núi ít bá tánh từ xa vây xem, chờ tin tức.

Trong thành Huệ Châu, cáo thị về việc Yêu thú Y Sơn trừ khử dán lên, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều truyền tai , là do mấy vị tu sĩ vân du từ kinh thành đến tay trừ yêu, bá tánh cảm kích thôi.

Giang Liễu Nguyệt cùng đoàn Phi Chu, đang gấp rút đến cảnh điểm tiếp theo, hệ thống của Giang Liễu Nguyệt nhận một loạt thông báo.

【Đinh, lòng ơn của bá tánh, Nhân duyên trị +100.】

【Đinh, lòng ơn của bá tánh, Nhân duyên trị +100.】

Trước khi rời khỏi Huệ Châu, họ nhận hai trăm lạng bạc tiền thưởng trừ yêu của nha môn, giờ đây nhân duyên trị cũng tăng vùn vụt.

Giang Liễu Nguyệt khẽ mỉm , chuyến du ngoạn , danh lợi song thu, thật là giữ thái độ khiêm tốn cũng .

Giang Liễu Nguyệt du ngoạn bên ngoài, buổi tối cũng trong căn nhà gỗ trong gian nghỉ ngơi, trò chuyện cùng mẫu .

"Tiểu Nguyệt, Giang gia tịch thu gia sản , ngay cả nhà cửa cũng sung công."

Hôm đó Thẩm Thị đột nhiên báo cho nàng tin tức .

Giang Liễu Nguyệt hề động lòng: "Việc đoán , Giang gia hành sự quái đản như , sớm muộn gì cũng sẽ kết cục ."

Giang Đại lang vì tham ô lương thực cứu trợ thiên tai mà đày biên cương khổ dịch, cả đời trở về, Giang Nhị lang trong ngục năng xấc xược, chỉnh cho điên dại, Giang lão thái tin , phun một ngụm m.á.u tươi, trực tiếp tức đến mức bất tỉnh nhân sự bao giờ tỉnh .

Một nhóm nữ quyến của Giang gia lang thang đầu đường xó chợ, họ hàng bụng chứa chấp vài ngày, cuối cùng hai nàng dâu Giang gia đành ngoài công kiếm sống qua ngày.

Giang đại tiểu thư Giang Phượng Cẩm lưu lạc đến thanh lâu, cuối cùng theo một phú thương ngoài năm mươi tuổi về nhà thứ mười tám.

Còn tên cha tiện nhân Giang Tam lang và tân hoan T.ử Vân của sớm diệt khẩu ở kinh thành.

Giang Liễu Nguyệt những tin tức , trong lòng khẽ thở dài.

Giang gia kết cục như ngày hôm nay, là cữu do tự thủ (tự chuốc lấy).

Một tháng .

Phi Chu từ từ bay lượn tầng mây, Giang Liễu Nguyệt và quây quần bên bàn , trò chuyện về những cảnh điểm qua và những cùng sự việc gặp trong suốt một tháng qua.

Ra ngoài vân du một tháng, họ khắp các miền sông núi, chứng kiến đủ phong tục dân tình và nhân sinh bách thái, gặp yêu thú hại cũng tiện tay trừ diệt.

Trải qua lịch luyện , kiến thức và tu vi của đều tăng lên ít, tình cảm giữa họ cũng ngày càng sâu đậm hơn.

Hứa Do Tâm bên cạnh Giang Liễu Nguyệt, vui vẻ, thỉnh thoảng liếc mắt nàng, thấy nàng vui vẻ, y cũng thấy vui lây.

Chẳng trò chuyện đến khuya, Giang Liễu Nguyệt chủ động đề nghị, tối nay đến phiên nàng trực Phi Chu, lượt trở về nhà gỗ trong gian ngủ, chỉ còn Hứa Do Tâm kiên quyết ở bầu bạn với nàng.

"Hứa Do Tâm, ngủ ?"

"Ta ở bên nàng."

Mắt Hứa Do Tâm trong veo, tựa như vầng trăng sáng và các vì lúc , khiến cảm động.

Giang Liễu Nguyệt thấu hiểu tâm ý của y, dứt khoát suy nghĩ của .

"Hứa Do Tâm, khi đủ hai mươi tuổi, sẽ cân nhắc chuyện chung đại sự."

"Không , sẽ luôn chờ nàng, sớm hôm cơm nước, bốn mùa đổi, nguyện cùng nàng, dù biển cạn đá mòn cũng đổi ."

Hứa Do Tâm nàng đầy tình ý.

Khắp bầu trời tinh tú lúc lấp lánh rực rỡ, vô cùng đẽ.

(Toàn thư )

Ngoại Truyện 001: Lần Đầu Gặp Gỡ

Trong một tiểu viện hẻo lánh của Giang phủ, hoa nở rộ thành cụm, những cánh hải đường đỏ như son phấn rơi đầy đất, hương thơm thoang thoảng khắp vườn.

Một cô bé tóc b.úi hai chỏm đang xổm đất nhặt cánh hoa, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn ôm một nắm cánh hoa, miệng lẩm bẩm: "Mẫu túi thơm cũng thể bán tiền, Tiểu Nguyệt giúp nhặt cánh hoa, đợi mẫu về nhất định sẽ vui!"

Cái giỏ hoa nhỏ bên cạnh đầy cánh hoa, Tiểu Nguyệt mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại, thực sự khát khô cổ, về phòng uống ngụm .

Nàng nhón chân lên, với tới ấm bàn, đang định kê một chiếc ghế đẩu thì thấy tiếng "ầm" trong sân, đầu phát hiện cả giỏ cánh hoa nhặt đầy đổ tung, một quả cù cầu nhiều màu lăn lóc mặt đất.

Nàng vội vàng chạy , đôi mắt long lanh linh động quét qua một vòng, chỉ thấy một cái đầu nhỏ thò từ lỗ hổng chân tường.

Mắt nàng sáng lên, nhanh chân chạy tới nhặt quả cầu, cầm trong tay ngắm nghía bĩu môi lầm bầm: “Quả cầu , tinh xảo bằng quả nương !”

“Tiểu , mau đưa quả cầu cho .” Tiểu ca ca trong lỗ hổng tường thò bàn tay bụ bẫm , hạ giọng kêu.

Tiểu Nguyệt giấu quả cầu lưng, “Không cho! Ngươi đổ cánh hoa của , ngươi bồi thường cho !”

Tiểu ca ca còn định gì nữa, thì đúng lúc , từ sân viện đối diện con hẻm vọng một trận Hà Đông sư hống, “Thằng ranh con! Lại chạy chơi bời ? Đừng để lão nương tóm , thì đừng trách đ.á.n.h gãy chân ngươi!”

Tiểu ca ca hoảng hốt chui lỗ tường, nhưng tiếc là quá béo kẹt , nóng lòng đến mức mặt đỏ bừng, hạ giọng kêu: “Ê, tiểu , mau qua kéo một cái!”

Tiểu Nguyệt do dự một lát, nhớ dạo luôn thấy tiếng trẻ con lóc và tiếng đ.á.n.h mắng của phụ nhân từ sân viện đối diện, xem kẻ đ.á.n.h chính là tiểu ca ca mới chuyển đến .

Nàng vứt quả cầu xuống, nhanh chân chạy tới, đưa tay nắm lấy tay tiểu ca ca béo, dùng sức kéo .

“Dùng sức !” Tiểu ca ca béo mặt đỏ bừng.

Tiếng c.h.ử.i bới bên ngoài càng lúc càng gần, nếu bình thường Tiểu Nguyệt đều dùng một bó cỏ tranh che lỗ tường , thì sớm phát hiện .

Tiểu Nguyệt dùng hết sức bình sinh, “Phụt” một tiếng, cuối cùng cũng “nhổ” , vì dùng lực quá mạnh, chính nàng cũng ngã sõng soài.

“Ôi chao!” Nàng kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Tiểu ca ca béo vội vàng dấu bảo nàng im lặng, “Suỵt!”

Hai giữ nguyên tư thế ngã xuống, bất động, vểnh tai ngóng động tĩnh bên ngoài, mãi cho đến khi phụ nhân lẩm bẩm c.h.ử.i rủa xa, hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Nguyệt chống tay dậy, phủi bụi quần áo, ngẩng đầu thấy khuôn mặt béo tròn của tiểu ca ca dính đầy bùn đất lên mũi, nhất thời tức buồn .

Nàng ôm bụng nhịn khúc khích một hồi, cho đến khi tiểu ca ca chợt nhận , dùng tay áo lau mũi, nàng mới ngừng , đó nàng nghiêm mặt, hai tay chống eo.

“Ngươi đổ cánh hoa của , ngươi bồi thường! Bằng thể cho ngươi lấy quả cầu !” Tiểu Nguyệt giả vờ hung dữ lắm lắm, nhưng cái bụng nhỏ của nàng điều mà kêu ‘ục ục’ hát đối nghịch.

Khí thế của nàng lập tức xẹp xuống, ôm bụng nuốt nước miếng, cảm thấy khô cổ kinh khủng, nhớ tới còn uống nước, bèn : “Ngươi chạy! Đợi uống ngụm , sẽ tính sổ với ngươi đàng hoàng!”

“Ừm! Ta chạy.” Tiểu ca ca béo gật đầu, đặt m.ô.n.g xuống bệ hành lang, thở dốc.

Đợi Tiểu Nguyệt nữa, móc từ trong lòng một túi vải sạch sẽ đưa cho nàng, “Cái bánh , cho ngươi ăn.”

Tiểu Nguyệt ngửi thấy mùi thơm của bánh nướng, nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu giằng co một hồi, cuối cùng cũng nhận lấy cái bánh.

“Đa tạ, cứ coi như ngươi bồi thường cánh hoa cho , lát nữa ngươi cần giúp nhặt nữa.” Tiểu Nguyệt lời cảm ơn, tiện thể tìm lý do để thuyết phục bản rằng, hề tùy tiện ăn đồ của khác nhé.

“Mau ăn , nguội sẽ ngon nữa .” Tiểu ca ca béo .

“Ừm!” Tiểu Nguyệt cầm bánh bên cạnh , c.ắ.n một miếng nhỏ, mùi thơm hành mỡ đầy khoang miệng, khiến nàng vui vẻ đến mức mắt cong cong như trăng khuyết, “Cái bánh nướng ngon thật, ngon hơn nhiều so với cái nương .”

Tiểu ca ca béo thấy nàng ăn vui vẻ, bản cũng vui lây, nghiêng đầu : “Ta tên Hứa Do Tâm, bảy tuổi rưỡi , còn ngươi?”

Tiểu Nguyệt ăn đến mức miệng dính đầy dầu, lấy khăn tay nhỏ lau lau khóe miệng, lúc mới trả lời: “Ta tên Giang Liễu Nguyệt, đợi qua năm mới là năm tuổi .”

“Vậy gọi ngươi là Tiểu Nguyệt nhé.”

“Nhà các ngươi mới chuyển đến ? Trước đây từng gặp ngươi.” Tiểu Nguyệt phồng má hỏi.

“Ừm, đúng , chuyển đến bảy tám ngày .” Hứa Do Tâm gật đầu.

“Vậy đây ngươi sống ở ?” Tiểu Nguyệt tò mò hỏi, ngoài con hẻm bên ngoài bức tường , nàng từng đến bất kỳ nơi nào khác.

“Chuyện sáu tuổi nhớ gì cả, từ khi ký ức thì vẫn luôn sống cùng cha ở tỉnh thành.” Hứa Do Tâm thoáng hồi tưởng, .

“Nương ngươi ? Người tìm ngươi là nương ngươi ?” Tiểu Nguyệt hỏi.

“Không , bà nương , là con riêng của cha . Cha từ nhỏ theo nương ở ngoài sống khổ sở, đợi đến khi ông tìm thấy chúng , nương bệnh nặng . Sau khi nương mất, bệnh nặng một trận, tỉnh thì nhớ gì cả. Cha đưa về Hứa gia, ban đầu chỉ và cha , cuộc sống còn khá tự tại, nhưng đàn bà hung hãn chuyển từ quê nhà đến, từng sống yên một ngày.” Hứa Do Tâm thở dài thườn thượt .

Tiểu Nguyệt thấy thể mập mạp như , chắc chắn là thiếu thốn ăn mặc, bèn an ủi: “Đừng buồn, ít nhất cha ngươi vẫn thương ngươi, ngươi cũng chịu đói, còn quả cầu để chơi.”

Nhắc đến quả cầu, Hứa Do Tâm lập tức phấn chấn, tới nhặt quả cầu lên, tung hứng trong tay, “Tiểu Nguyệt, ngươi đá cầu ? Vui lắm đó, nếu thể dạy ngươi!”

Tiểu Nguyệt hứng thú với quả cầu trong tay , lúc đang chằm chằm chân , khẽ nhíu mày.

“Ôi, cánh hoa ngươi giẫm nát hết !”

Nàng , cất nửa cái bánh trong tay lòng, đó nhấc cái giỏ đất lên, chuẩn nhặt cánh hoa.

“Hứa Do Tâm! Ngươi giẫm hỏng cánh hoa của , nương , những cánh hoa thể túi thơm bán lấy tiền đó!”

Thấy nàng xổm đất cẩn thận nhặt từng cánh hoa, Hứa Do Tâm cũng xuống giúp nhặt, nhặt khó hiểu hỏi: “Sao nương ngươi bán cánh hoa đổi tiền ? Cha ngươi cấp nguyệt bổng cho các ngươi ?”

Tiểu Nguyệt nhắc đến cha , động tác tay khựng , lắc đầu , tiếp tục cúi đầu nhặt cánh hoa.

Hứa Do Tâm thấy nàng hình như vui, bèn hỏi nữa. Hai nhanh ch.óng nhặt cánh hoa, chẳng mấy chốc cánh hoa trong sân nhặt gần hết, chất đầy một giỏ lớn.

Hứa Do Tâm ngẩng đầu lên cành cây đỉnh đầu treo đầy hoa hải đường đỏ rực, vui vẻ xắn tay áo : “Phía còn nhiều, trèo lên rung xuống cho ngươi!”

Tiểu Nguyệt vui vẻ gật đầu. Chẳng mấy chốc, cành cây rung lắc “sột soạt”, cánh hoa bay lả tả khắp trời.

“Oa~ nhiều cánh hoa quá!”

Tiểu Nguyệt lập tức rạng rỡ, khuôn mặt thanh tú lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, trông vô cùng đáng yêu. Qua những cánh hoa bay lượn, Hứa Do Tâm nàng mà chút thất thần.

Đột nhiên, xông sân viện, huyên náo ồn ào một phen.

“Ối chà! Ta đường , giữa ban ngày ban mặt, một tiểu cô nương nhà đùa giỡn với một đứa tạp chủng rõ lai lịch trong sân, thể thống gì nữa! Vạn nhất chuyện truyền ngoài, chẳng sẽ bại hoại thanh danh của Giang gia chúng !”

Hứa Do Tâm trận quát mắng bất ngờ kinh hãi, lỡ chân, từ cây té xuống.

Gà Mái Leo Núi

“Hứa Do Tâm!” Giang Liễu Nguyệt vội vàng chạy tới đỡ dậy, “Ngươi thế nào ? Không ngã đau chứ?”

“Chậc chậc chậc! Còn dám lôi lôi kéo kéo ngay mặt chúng nữa cơ ! Tiểu Anh, mau mời giáo dưỡng ma ma trong phòng Tổ mẫu đến đây, xem thử, nàng còn dám những chuyện vượt quá khuôn phép nữa !”

Giang Liễu Nguyệt mắt đỏ hoe , giận dữ : “Đường tỷ, ngươi đừng bậy, là hài t.ử nhà hàng xóm, quả cầu vặn rơi cây , qua đây nhặt cầu, ngươi thành bại hoại thanh danh Giang gia?”

“Hừ! Còn dám cãi !” Giang Phượng Cẩm tiến lên đẩy nàng một cái, lạnh lùng : “Cho dù nhặt cầu cũng nên gọi hạ nhân tới nhặt! Ngươi cứ tùy tiện thả ngoài như , y hệt cái nương vô liêm sỉ của ngươi, cả ngày chỉ ngoài phô bày mặt mũi chạy khắp phố phường, thể diện Giang gia đều các ngươi mất sạch!”

--- Ngoại truyện 002: Lẽ ---

Giang Liễu Nguyệt thấy đường tỷ mắng nương , lập tức giận đến đỏ mặt tía tai, vội vàng biện bạch:

“Ngươi nương như thế! Nàng ngoài phô bày mặt mũi là để bán đồ thêu kiếm bạc, Đại phòng các ngươi khấu trừ nguyệt bổng của chúng , còn cha đều mang uống rượu hoa, nương một đồng cũng nhận ! Mọi thứ Tam phòng chúng ăn dùng đều nhờ nương bán đồ thêu mới !”

Giang Phượng Cẩm lạnh một tiếng, “Nương , cha ngươi cả ngày uống rượu hoa cũng cho các ngươi bạc xài, đó là đáng đời! Cần trách thì trách nương ngươi bản lĩnh, quản trượng phu của !”

Giang Phượng Cẩm dứt lời, “Bốp” một tiếng, một viên đá lệch chút nào, vặn đập trán nàng , lập tức sưng lên một cục to như cái bánh bao.

“Ôi chao! Ai đấy? Dám ném ?” Giang Phượng Cẩm ôm lấy trán đau nhức, quét mắt một vòng trong sân, phát hiện đứa tạp chủng nhà bên cầm ná cao su, chạy trốn qua lỗ tường .

Giang Liễu Nguyệt kỹ , cái lỗ tường từ lúc nào sụp thêm một góc, trở nên lớn hơn một chút.

“Ôi chao, thằng ranh con, dám đ.á.n.h ! Ta sẽ bảo cha dẫn bắt ngươi tù!” Giang Phượng Cẩm gào to c.h.ử.i rủa vài câu phía ngoài tường rào, lúc mới , chuẩn cáo trạng.

Trước khi , thấy Giang Liễu Nguyệt dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu, nàng vui đẩy nàng một cái, “Nhìn gì mà ? Ngươi dám liên kết với ngoài đối phó , ngươi đợi chịu gia pháp lãnh đòn !”

“Tiểu Trúc mau đỡ đến chỗ Tổ mẫu, hôm nay thương ở Tam phòng, để Tổ mẫu đòi công bằng cho !”

Giang Liễu Nguyệt các nàng xa, dậy phủi quần áo. Vừa nãy nàng ngã trong lu hoa, khắp dính đầy bùn, giờ phút trong lòng giận tủi , đường tỷ nàng chính là ỷ Tổ mẫu và Đại bá thương yêu, khắp nơi đè ép nàng.

Cha suốt ngày về nhà, quản chuyện, nương mang tính cách nhu nhược, còn nàng quanh năm ốm yếu, bên cạnh hạ nhân để sai bảo. Nếu nàng phản kháng chỉ đ.á.n.h một trận, mà nương còn chịu phạt nàng. Trước đây, gặp chuyện như , nàng nhẫn thì nhẫn, nương cũng bớt chịu khổ.

Vừa tiểu ca ca nhà bên ném đường tỷ một hòn đá, đúng là giúp nàng xả cơn giận. Cũng hàng xóm mới chuyển đến lai lịch gì, hy vọng họ lợi hại hơn Đại bá, nếu Đại bá mẫu nhất định sẽ bỏ qua cho họ.

Hiện giờ đường tỷ đến chỗ Tổ mẫu, sẽ đặt điều về nàng thế nào nữa, lát nữa nương trở về các nàng khó trách phạt.

Giang Liễu Nguyệt càng nghĩ càng sốt ruột, nàng bộ nam trang mà bình thường nàng lén mặc ngoài, lặng lẽ chui từ lỗ tường.

Nàng đến tư thục ở sâu trong hẻm tìm Khương phu t.ử hỏi, xem chuyện nên giải quyết thế nào mới thỏa.

Khương phu t.ử tan học đang thu dọn sách vở, ngẩng đầu thấy một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc chạy về phía giảng đường, ông vội vàng đặt sách xuống nghênh đón.

“Tiểu Nguyệt? Sao con đến? Có nương con xảy chuyện gì ?” Khương phu t.ử chút lo lắng hỏi.

Giang Liễu Nguyệt lắc đầu, đợi thở định hơn một chút, lúc mới mở lời: “Khương phu t.ử, một chuyện con , nên con qua đây thỉnh giáo .”

Giang Liễu Nguyệt kể chuyện xảy trong sân cho phu t.ử một lượt, đó hỏi thế nào để nương nàng thể tránh khỏi phạt.

Khương phu t.ử nhíu mày, chuyện quả thật dễ giải quyết, chủ yếu là vì Giang Đại tiểu thư thương, Đại phòng nhất định sẽ nhân cơ hội lớn chuyện, e rằng nương của Tiểu Nguyệt sẽ chịu khổ lớn .

Nương của Tiểu Nguyệt ân cứu mạng với ông, để đền đáp ân tình , bình thường ông rảnh rỗi sẽ dạy riêng Tiểu Nguyệt sách học chữ, thỉnh thoảng cũng đưa lời khuyên cho hai con.

Thế nhưng sự việc chút nghiêm trọng, ông nhất thời cũng nghĩ kế sách nào, đành lấy một cái túi gấm đưa cho Tiểu Nguyệt, : “Tiểu Nguyệt, bên trong vài lạng bạc, con cầm về đưa cho nương con, bồi thường chút bạc tiền t.h.u.ố.c thang, thì sẽ chịu khổ.”

Giang Liễu Nguyệt chần chừ, : “Đa tạ phu t.ử, nhưng nương con Khương phu t.ử chịu dạy con sách chữ, là ân huệ lớn lao , tuyệt đối thể nhận thêm tiền bạc của !”

Khương phu t.ử thấy Tiểu Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng thầm than, một đứa trẻ thông minh ngoan ngoãn hiểu chuyện như , Giang gia tổ mẫu yêu thích chứ?

Thấy phu t.ử lo lắng thế nào, Giang Liễu Nguyệt đành tìm cách khác, “Nương con sắp về , phu t.ử, hôm nay con sẽ qua sách nữa, ngày mai con sẽ đến.”

“Được.” Khương phu t.ử nàng chạy cửa, lắc đầu than thở.

Giang Liễu Nguyệt trở về tiểu viện thì nương nàng về , thấy nàng chui từ lỗ tường, tủm tỉm hỏi: “Tiểu Nguyệt, hôm nay học chữ kết thúc sớm ?”

“Nương, hôm nay con đến chỗ Khương phu t.ử học chữ.”

Giang Liễu Nguyệt quần áo, kể xong chuyện xảy trong sân hôm nay cho nương nàng , thì nha A Ngọc trong phòng Tổ mẫu tới truyền lời.

“Tam phu nhân, Lão phu nhân bảo hai vị qua đó một chuyến.”

“Biết , lát nữa chúng sẽ qua.”

Thẩm Như Hương mí mắt giật liên hồi, trong lòng hoảng hốt yên.

Đợi nha , Giang Liễu Nguyệt lập tức lôi hai bộ đệm mềm, một miếng đệm ở m.ô.n.g, hai miếng nhỏ đệm ở đầu gối. Hai hành động hết sức thành thạo, nhẹ nhàng.

Giống như trải qua trăm trận chiến.

“Tiểu Nguyệt, lát nữa qua bên Tổ mẫu, nếu Tổ mẫu hỏi, con tuyệt đối đừng mở miệng, ?” Thẩm Như Hương dặn dò.

Tiểu Nguyệt gật đầu, “Con , nương.”

Hai con lo lắng đến phòng Giang Lão Thái, bước cửa thì thấy trong phòng một hàng , ngoài Đại phu nhân của Đại phòng , còn tân tức phụ (nàng dâu mới) của Đại phòng, Nhị phu nhân, Nhị tiểu thư của Nhị phòng, còn Giang Phượng Cẩm đang ghế đẩu chân Lão phu nhân, khóe mắt còn vương nước mắt, dáng vẻ chịu đựng tủi nhục.

Giang Lão Thái dùng ánh mắt oán độc chằm chằm đôi mẫu nữ Tam phòng, lập tức nổi cơn thịnh nộ, lạnh lùng chất vấn: “Thẩm Thị! Ngươi cả ngày ngoài phô bày mặt mũi chạy khắp phố phường, giờ dạy nữ nhi ngươi cũng quy củ y hệt ngươi! Lại còn tùy tiện dẫn ngoài Giang gia chúng , còn cùng ngoài đ.á.n.h thương Tiểu Phượng, các ngươi xem , lão thái bà , c.h.ế.t ?”

Khí thế giận dữ của Giang Lão Thái, dọa Thẩm Thị sợ hãi quỳ sụp xuống, “Bà mẫu dạy dỗ đúng, là do tức phụ giáo d.ụ.c nữ nhi , tức phụ trở về nhất định sẽ quản giáo nó t.ử tế.”

Ba cô tức phụ, Đại phòng Nhị phòng đều theo chồng gọi Giang Lão Thái một tiếng ‘nương’, nhưng duy chỉ Tam phòng, Giang Lão Thái cho phép nàng gọi như , Thẩm Thị đành gọi là ‘bà mẫu’.

“Hừ! Một câu nhẹ nhàng như cho qua ? Đại phòng chúng đồng ý! Tiểu Phượng chịu khổ lớn , nhất định dùng gia pháp trừng trị, nếu thì trục xuất các ngươi khỏi Giang gia!”

“Ôi chao, ngờ nha đầu Tiểu Nguyệt yếu ớt bệnh tật như , thể chuyện như thế! thể mặt mà bắt hình dong!” Nhị phu nhân bằng giọng điệu âm dương quái khí.

“Tổ mẫu, hôm nay con đ.á.n.h ở Tam viện, Tiểu Nguyệt còn bên cạnh cợt. Tổ mẫu, đòi công bằng cho con!” Giang Phượng Cẩm giả vờ dáng vẻ yếu đuối vô trợ, đáng thương.

Giang Liễu Nguyệt tức đến mặt đỏ bừng, biện bạch: “Đường tỷ dùng khổ nhục kế thật lợi hại, rõ ràng là ngươi là kẻ ác nhân đến cáo trạng , còn dám đổ hết tội lên đầu !”

--- Ngoại truyện 003: Tạ tội ---

Giang Lão phu nhân giận dữ, cây gậy chạm khắc hoa lê tay nặng nề gõ xuống sàn gạch đá, phát tiếng “ầm ầm”, tất cả sợ hãi đến mức dám thở mạnh.

“Thẩm Thị! Ngươi xem, nữ nhi ngươi dạy , rõ ràng tự sai, còn dám biện bạch! Tuổi nhỏ mà lanh mồm lanh miệng như , lớn lên còn thể thống gì nữa? Ta thấy Lão gia lúc đó cũng hồ đồ , mới định cái mối hôn sự tuyệt vời cho nha đầu , cái đức hạnh của nó gả , sẽ bại hoại danh tiếng Giang gia chúng thôi.”

Đại phu nhân Lão phu nhân nhắc đến chuyện , sự oán hận chôn giấu trong lòng trào dâng, “Chẳng ! Cũng Tam dùng thủ đoạn gì, thể khiến Lão gia khi mất định mối hôn sự đại hộ tỉnh thành cho Tam phòng. Chuyện định xưa nay đều giảng quy tắc trưởng ấu, theo lý mà nên đến lượt Phượng nhi của Đại phòng chúng , thì cũng là Huệ nhi của Nhị phòng, ưu tiên cho nha đầu Tiểu Nguyệt nhỏ tuổi nhất của Tam phòng chứ? Chuyện xét về tình về lý đều thông, Nhị thấy đúng ?”

Nhị phu nhân Mông Thị liên tục gật đầu phụ họa, “ , đúng , cũng cảm thấy Lão gia xử lý chuyện thật sự chút thiếu sót…”

Thẩm Thị thấy các nàng nhắc chuyện , sợ hôn sự của nữ nhi Tiểu Nguyệt cướp mất, đành cứng rắn : “Lão gia từ bi thương xót Tiểu Nguyệt thể nhược đa bệnh, tìm cho nó một nhà , cũng là mong cuộc sống thể thoải mái hơn. Đại cô nương Nhị cô nương thể khỏe mạnh, dung mạo xinh , tương lai nhất định sẽ tìm mối hôn sự hơn thế nhiều!”

“Hừ! Tam thật là voi đòi tiên! Giang gia chúng ở Khúc Nam huyện thể giữ thể diện, nhưng nhà cao cửa rộng ở tỉnh thành, há dễ dàng trèo lên ? Yếu ớt bệnh tật mới xứng điều nhất? Khỏe mạnh thì xứng ?” Giọng điệu Đại phu nhân hùng hổ dọa Thẩm Thị vội co rúm cổ dám thêm lời nào.

Giang Liễu Nguyệt thấy nương mắng, sốt ruột, ngẩng cái đầu nhỏ lên biện bạch: “Đại bá mẫu tán thành thế nào nữa, đó cũng là do đích Tổ phụ định đoạt, lẽ nào Đại bá mẫu ngay cả di ngôn của Tổ phụ cũng chất vấn ?”

Đại phu nhân , nha đầu c.h.ế.t tiệt , ba câu hai lời chụp cho nàng cái mũ kính trọng khuất, thật khiến hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Hả? Nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ngươi! Người lớn chuyện, nào phần cho con nít xen ? Không lớn nhỏ! Nương ngươi dạy ngươi, hôm nay Đại nương dạy ngươi thế nào là quy củ!” Đại phu nhân giận dữ vớ lấy cái chổi lông gà bên cạnh bàn, giơ tay định quất lưng Tiểu Nguyệt.

Thẩm Thị vội vàng kéo nữ nhi lòng, dùng thể che chở cho nữ nhi, “Chát” một tiếng, cái chổi lông gà quất lưng Thẩm Thị, đau đến mức nàng c.ắ.n c.h.ặ.t răng.

Nhìn thấy nhát quất thứ hai sắp giáng xuống, đúng lúc , một tiểu tư từ tiền sảnh chạy tới truyền lời, nha ở cửa truyền lời .

“Lão phu nhân, Hứa viên ngoại nhà bên cùng phu nhân và ấu t.ử tới bái phỏng, rằng tiểu nhi nghịch ngợm nhà cẩn thận thương Đại cô nương nhà , đặc biệt mang theo lễ phẩm đến tận cửa tạ .”

Mọi đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Thì láng giềng mới chuyển đến là Hứa viên ngoại!

“Hứa viên ngoại lai lịch gì, các ngươi từng dò hỏi ?” Giang lão thái quét ánh mắt sắc bén qua hai nàng dâu nhà Đại phòng và Nhị phòng, chờ đợi họ đáp lời.

Đại phu nhân dậy đáp lời, “Nương, nhi tức Đại lang nhắc đến, Hứa viên ngoại từ tỉnh thành chuyển đến, trong nhà ruộng đất cửa hàng ít, còn bỏ tiền mua một chức quan nhàn rỗi, bởi đều gọi một tiếng Viên ngoại lão gia. Chính thê của là một phụ nhân nhà quê nóng nảy, hẳn là thê t.ử tào khang khi còn phát đạt, sinh cho hai đứa nha đầu. Không thấy nhà thất, nhưng Hứa viên ngoại mang về một đứa tư sinh t.ử bảy tám tuổi từ bên ngoài, chính là đứa mà Tiểu Nguyệt câu dẫn đây thương Tiểu Phượng hôm nay!”

Giang lão thái sắc mặt chùng xuống, “Đi, chúng tiền sảnh. Nhị phòng đừng hóng hớt, Đại phòng và Tam phòng đều là trong cuộc, theo gặp vị Hứa viên ngoại !”

“Vâng.” Mông thị nhà Nhị phòng miệng đáp ứng, nhưng trong lòng thực sự vui. Thị cũng dắt nữ nhi xem mặt Hứa viên ngoại cùng ấu t.ử của . Hứa viên ngoại vạn quán gia tài cơ đấy! Lại còn ở gần nữa, nếu Nhị nha đầu thể gả một gia đình như , với ruộng đất cửa hàng nhiều thế, cả đời ăn uống chẳng cần lo lắng!

Giang lão thái dẫn theo một đoàn nữ quyến vội vã về phía tiền sảnh.

Khi họ tới tiền sảnh, Nhị lang đang trong chính sảnh tiếp đãi khách. Giờ Đại lang đang nhiệm vụ ở nha môn huyện, Tam lang vẫn đang ngủ ở thanh lâu nào mà về, trong nhà chỉ còn Nhị lang là nam nhân.

Nhị lang cũng là kẻ chẳng nên , ngoài việc trêu mèo đùa ch.ó, chơi dế thì sở trường nào khác, chuyện nhà cũng chẳng trọng lượng. Sau khi Giang lão gia qua đời, việc lớn nhỏ trong nhà họ Giang đều do Đại lang và Giang lão phu nhân quyết định.

Thấy Giang lão phu nhân bước , Nhị lang vội vàng dậy nhường chỗ, “Nương, cuối cùng cũng tới , đây là Hứa viên ngoại, đang tìm bàn chuyện!” Nói , đỡ nương ghế chủ vị, còn thì chỗ kế bên.

Một nhóm nữ quyến thì theo thứ tự bên cạnh , đầu tiên là Đại phu nhân nhà Đại phòng, Giang Phượng Cẩm, đó mới đến Thẩm thị nhà Tam phòng và Giang Liễu Nguyệt. Mấy nha xa xa phía chủ t.ử, sẵn sàng lệnh.

“Hứa mỗ mắt Giang lão phu nhân, vị là nội t.ử Trần thị, còn đây là khuyển t.ử Hứa Do Đa. Khuyển t.ử nghịch ngợm, vô tình thương Giang đại tiểu thư, thật sự là . Hôm nay đặc biệt mang theo lễ phẩm tới tận cửa tạ , kính mong Giang lão phu nhân rộng lòng đại lượng, tha thứ cho tiểu nhi nghịch ngợm, Hứa mỗ nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ!” Hứa viên ngoại dậy, chắp tay vái chào lão phu nhân một lễ.

Vốn dĩ quan chức trong , tuy chỉ là một chức văn quan nhàn rỗi, cũng cần hành lễ với Giang lão phu nhân. nhà họ Giang ở huyện Khúc Nam thế lực đáng kể, giữ vững nguyên tắc 'lễ nhiều trách', nên hành lễ , dù cũng là khuyển t.ử nhà gây họa.

Giang lão thái thoáng qua lễ vật Hứa viên ngoại mang tới bày đầy một bàn, Hứa viên ngoại còn đưa thêm mười lạng ngân phiếu là phí bồi thường khám chữa bệnh. Vết thương trán Tiểu Phượng tuy sưng đỏ dữ dội, nhưng da còn rách, nhiều nhất cũng chỉ tốn một trăm mấy chục đồng tiền khám bệnh là chữa khỏi.

“Ôi, Hứa viên ngoại cần đa lễ. Trẻ con nhà ai mà chẳng nghịch ngợm? Chúng đều là láng giềng, rảnh rỗi nên thường xuyên qua mới , trẻ con quen tự khắc sẽ đ.á.n.h nữa, hì hì~” Giang lão thái tủm tỉm nhét ngân phiếu túi thơm của .

Đại phu nhân thấy mà nóng mắt. Rõ ràng ngân phiếu là phí khám bệnh bồi thường cho nữ nhi nàng, nay tay bà bà , e rằng khó mà lấy nữa. Nàng liếc mấy món lễ phẩm bàn, may mà lễ phẩm cũng ít, những thứ hẳn là để cho Tiểu Phượng bồi bổ cơ thể chứ?

Giang Phượng Cẩm lẳng lặng đám lớn vui vẻ, trong lòng vô cùng uất ức.

Nàng tưởng rằng bà nội sẽ mặt đòi công bằng cho , đáng lẽ đ.á.n.h cho đứa nghiệt chủng dám đ.á.n.h một trận để hả giận. Nếu , ít nhất cũng đ.á.n.h Tiểu Nguyệt, kẻ đầu têu, mười roi mới thể giải mối hận trong lòng nàng. Thế mà, bà nội thu bạc tươi rói, e rằng quên khuấy chuyện !

--- Phiên ngoại 004: Bí mật ---

Giang Phượng Cẩm vịn bàn dậy, cố ý để lộ vết thương trán cho bà nội thấy, rõ ràng là nhắc nhở bà đừng quên trừng phạt Tiểu Nguyệt và Hứa Do Tâm.

Giang lão thái thấy nàng dậy, dáng vẻ thôi, lông mày khẽ nhíu , “Phượng Nhi, con ?”

“Bà nội, đầu Phượng Nhi đau dữ lắm, cú đập sáng nay thương nặng…” Giang Phượng Cẩm ôm trán, giả vờ như đang vô cùng đau đớn.

Nào ngờ, nàng còn xong, Giang lão thái ngắt lời, “Đứa nhà Đại lang, con bé thoải mái thì mau đưa về phòng nghỉ ngơi , mời đại phu đến khám bệnh cẩn thận, kê mấy thang t.h.u.ố.c để dưỡng thương!”

“Vâng.” Đại phu nhân dậy, nha Tiểu Anh bước đến đỡ tiểu thư cùng về phòng.

Trước khi , Đại phu nhân liếc đống lễ vật bày đầy mặt bàn, trong lòng khỏi khó chịu. Nha đầu Phượng Nhi thể nhịn thêm một lát ? Giờ rời , chẳng là dâng hết lễ vật cho khác ?

Đại phu nhân tuy cam lòng, nhưng bà bà lên tiếng, thị đành tuân theo, đành rút ánh mắt khỏi đống lễ phẩm , dắt nữ nhi rời trong bực bội.

Sau khi đưa nữ nhi về sân nhà , thị mới Phượng Nhi chỉ là giả vờ, tức giận chịu nổi, vội vàng đại sảnh. qua cửa Nguyệt Lượng thông tiền viện, thị gặp Trần thị, phu nhân của Hứa viên ngoại, đang quanh quất.

“Ôi chao, đây chẳng Hứa phu nhân ? Sao trong đại sảnh?” Đại phu nhân híp mắt tới.

“Bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, đằng nào cũng xen , thà ngoài hít thở khí, đỡ thấy đứa nghịch t.ử của lão gia nhà kiềm cơn giận. Thằng nhóc đó thực sự thiếu dạy dỗ, phiền các ngươi , xin Đại phu nhân.” Trần thị xin .

Đại phu nhân đáp: “Hừ, tức giận cái gì? Đứa trẻ nghịch ngợm đằng nào cũng do sinh , . thì cũng khá phục đấy, nếu ngày nào cũng đối mặt với đứa trẻ nghịch ngợm như , chịu nổi !”

Trần thị thở dài, : “Ta cũng cách nào chứ! Dù chịu nổi thì gì? Đâu thể đuổi nó .”

Đại phu nhân quanh thấy ai, bèn kéo ống tay áo Trần thị, hai xích gần hơn. Trần thị chút bất ngờ.

“Đại phu nhân lời gì thì cứ thẳng.”

“Ta gần đây gia tộc ẩn thế đang chiêu mộ t.ử, chuyên nhận những đứa trẻ bảy tám tuổi như thế .”

Trần thị xong nửa hiểu nửa ngờ, kinh ngạc hỏi: “Gia tộc ẩn thế chiêu mộ t.ử? Ý là bảo đưa nó lên núi cạo đầu xuất gia ?”

Đại phu nhân lắc đầu, thâm ý : “Không, xuất gia, mà là ‘lên núi học nghệ’!”

“Cho nó lên núi học nghệ ư? Lão gia nhà chắc chắn sẽ đồng ý. Từ đến nay, chỉ những nghèo đến mức còn gì để ăn mới đưa con cái lên núi chịu khổ học một nghề, mong kế sinh nhai! nhà họ Hứa gia tài vạn quán, nếu vẫn đưa đứa trẻ học nghệ thì rõ ràng là hợp lý!” Trần thị cảm thấy chuyện .

Đại phu nhân thấy thị còn quyết đoán, : “Đối với đứa trẻ đó, học nghệ là chuyện thứ yếu, quan trọng nhất là rèn luyện tính tình. Sau nó thừa kế vạn quán gia tài của nhà họ Hứa, cũng đến nỗi tiêu xài sạch bách!”

Trần thị càng lúc càng hiểu, “Ý là bảo bồi dưỡng nó thành tài, để dâng cả cơ nghiệp mà vất vả cùng lão gia gây dựng cho nó ?”

Đại phu nhân câu đầy mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g , trong lòng thầm mừng thầm, Hứa phu nhân cuối cùng cũng hiểu ý!

“Trần phu nhân, ý đó. Ta lên núi học nghệ, ít nhất cũng học đủ mười năm mới xuống núi. Nếu ngộ tính kém thì mười năm cũng xuống !” Đại phu nhân tiết lộ điểm mấu chốt nhất cho thị .

“Mười năm?” Mắt Trần thị sáng rực, tinh thần lập tức phấn chấn, vội vàng dò hỏi: “Đại phu nhân, gia tộc ẩn thế chiêu mộ t.ử ở ?”

Đại phu nhân thấy mục đích đạt , trong lòng vô cùng khoái trá, tươi rói : “Nếu Trần phu nhân một suất, bên ngoại gia chút quen , nhưng e rằng tốn chút bạc để đút lót mới . Người đấy, gia tộc ẩn thế chỉ nhận con nhà nghèo, mà nghèo lên núi học nghệ thì nhiều vô kể, tư chất cũng ít !”

Trần phu nhân liên tục gật đầu, “Đút lót thì chắc chắn . Không cần bao nhiêu bạc? Để còn chuẩn .”

Đại phu nhân giơ hai ngón tay.

“Hai mươi lạng?” Trần phu nhân hỏi.

Đại phu nhân liếc thị một cái, “Là hai trăm lạng!”

“Hai trăm lạng?” Trần thị chút kinh ngạc.

Số tiền quả thực nhiều, thị suy tính , cuối cùng c.ắ.n răng : “Hai trăm lạng thì hai trăm lạng, chỉ cần thể tống khứ tiểu ôn thần đó, tiêu chút bạc cũng đáng!”

Đại phu nhân thì thầm tai thị một hồi lâu, hai hẹn địa điểm gặp mặt , mới cùng về chính sảnh.

Giang Liễu Nguyệt cây cột ở hành lang, lặng lẽ bóng lưng của hai , trong lòng mơ hồ chút lo lắng. Bọn họ định tống khứ Hứa Do Tâm !

Đang định chính sảnh tìm cơ hội nhắc nhở , nào ngờ, lúc bắt gặp họ cáo từ rời , bà nội và đoàn tiễn chân nhiệt tình tận cổng.

Tiễn chân nhà Hứa viên ngoại xong, Thẩm thị dẫn Tiểu Nguyệt chuẩn về Tam viện thì lão phu nhân gọi .

“Hai ngươi định đấy? Chuyện của các ngươi còn rõ ràng ! Đừng tưởng Hứa viên ngoại đến xin chuyện êm xuôi nhé?”

Thẩm thị đến đây, thể run lên, siết c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Nguyệt, : “Bà Bà, giờ Tiểu Nguyệt dùng t.h.u.ố.c , con về sắc t.h.u.ố.c cho nó, bằng e rằng thể nó sẽ chịu nổi.”

Giang Liễu Nguyệt nương thế, vô cùng phối hợp ôm n.g.ự.c ho khan, thở dốc : “Nương, , tuy lang trung bệnh của con sẽ lây cho khác, nhưng khỏe mạnh cũng khó chữa, chỉ cần uống mười mấy thang t.h.u.ố.c là khỏi.”

Mọi bệnh ho của Tiểu Nguyệt sẽ lây nhiễm, lập tức lùi mấy bước. Chiếc gậy chống trong tay Giang lão thái dậm mạnh xuống đất, ánh mắt độc địa chằm chằm con Thẩm thị, “Hay cho ngươi! Thẩm thị, ngươi chê sống lâu quá ? Rõ ràng bệnh của Tiểu Nguyệt sẽ lây cho , ngươi còn dẫn nó phòng ! Ngươi cố ý hãm hại chúng !”

Thẩm thị kinh hãi, vội vàng giải thích: “Bà Bà, nhi tức ý đó, chỉ là cho đến truyền gọi, tìm chúng con việc, chúng con mới…”

“Bảo ngươi ngu ngốc, ngươi quả nhiên ngu ngốc! Ta cho gọi các ngươi đến là các ngươi đến ? Mang bệnh lây nhiễm mà cân nhắc nên đến ?” Lão phu nhân giận tím mặt.

Người vợ Tam lang bình thường là cái hồ lô nín nhịn, dám hó hé nửa lời, hôm nay dám học cách ngụy biện ?

Thẩm thị cúi đầu, thêm gì nữa.

“Khụ khụ khụ…” Tiểu Nguyệt ho dữ dội, thật đáng sợ.

“Ôi chao, thấy nha đầu Tiểu Nguyệt hình như bệnh thật sự nặng , hôm nay cứ để nó về nghỉ ngơi .” Đại phu nhân dùng một chiếc khăn tay bịt c.h.ặ.t mũi , sợ bệnh của Tiểu Nguyệt lây sang nàng.

--- Phiên ngoại 005: Nỗi lo của Thẩm thị ---

Mọi Thẩm thị đỡ cô nữ nhi bệnh tật về phía Tam viện, trong mắt đầy vẻ chán ghét.

“Thật là xui xẻo!”

“A Ngọc, mau đốt lá ngải xông hương lên, xua cái xúi quẩy!”

“Vâng, lão phu nhân!” A Ngọc nhà lấy hương.

Mọi theo Giang lão thái tiền sảnh. Những mặt tại đó ngoài Đại phu nhân , còn Nhị lang, hai ba còn đều là hạ nhân.

Ánh mắt Đại phu nhân cố ý vô tình đều liếc lễ vật bàn. Lão phu nhân thấy chút vui, bèn : “Nhị lang , con mau xem giúp nương, lễ vật Hứa viên ngoại gửi đến những gì?”

Mặc dù Nhị lang xưa nay chẳng tiền đồ gì, nhưng dù cũng là con ruột, trong lòng Giang lão thái đương nhiên thiết hơn tức phụ nhiều.

“Vâng, nương.” Giang Nhị lang dậy, liếc tẩu t.ử của . Ánh mắt của tẩu t.ử lúc như đang phòng trộm, cũng để ý, tự bắt đầu kiểm tra.

“Nương, ở đây bốn vò mứt trái cây ngọt của tiệm ăn phía Đông thành, bốn hộp bánh ngọt của Thanh Nguyệt Trai, kem dưỡng nhan và phấn hồng đào của tiệm Nhất Phẩm Yên Chi, một đôi trâm cài hoa pha lê lưu ly ngũ sắc, và còn… mười quyển truyện tranh hot nhất hiện nay là 《Bí Văn Lục Môn Phái Tu Tiên Ẩn Thế》!”

Nhị lang xem xong những lễ phẩm , khỏi kinh ngạc há hốc mồm.

“Nương, những thứ đều là hàng thượng hạng, ít nhất cũng đáng giá hàng trăm lạng bạc! Riêng bộ họa bản màu sắc tinh xảo , đó là tác phẩm của danh sư kinh thành, các công t.ử tiểu thư nhà cao cửa rộng đương thời vô cùng yêu thích, bán ba mươi lạng bạc lận, Doanh Nhi quấn lấy đòi mua mấy , nhưng thực sự quá đắt, nỡ mua…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-bi-duoi-khoi-nha-ta-vao-nui-khai-hoang-nhat-duoc-bao-vat/chuong-237-dai-ket-cuc.html.]

“Cái gì?”

Tất cả mặt đều kinh ngạc.

Giang lão thái mày mắt híp : “Tốt ! Hứa viên ngoại tệ, chúng kết giao nhiều hơn với những gia đình tài lực dồi dào như nhà họ Hứa!”

Đại phu nhân híp mắt cảm thán: “Hứa viên ngoại thật là lòng, thành ý xin vô cùng đầy đủ! Mua những thứ Phượng Nhi thích!”

Giang lão thái xong lập tức vui, trịnh trọng : “Hứa viên ngoại là do kiêng dè thế lực của nhà họ Giang chúng ở huyện Khúc Nam, nên mới mua nhiều lễ phẩm như để cầu . Xin chỉ là một cái cớ mà thôi!”

Nhị lang , vội vàng phụ họa: “ đúng đúng! Địa vị của nhà họ Giang chúng ở huyện Khúc Nam, ai dám kiêng dè vài phần? Đại ca đang đầu lĩnh bộ khoái ở nha môn huyện, trong tay nắm giữ thực quyền, cộng thêm nhà họ Giang nương là đức cao vọng trọng, trí tuệ vô song chủ, nay gia tộc hưng thịnh, tự nhiên khiến khâm phục!”

Giang lão thái chính nhi t.ử khen ngợi, trong lòng sung sướng mỹ mãn, đẩy hộp gỗ đựng mười cuốn họa bản qua, tủm tỉm : “Nhị lang , Doanh Nhi bình thường ham chơi, hiếm khi nó sách, bộ truyện tranh cứ tặng cho Doanh Nhi !”

Nhị lang , lập tức hớn hở mặt, vội vàng ôm lấy hộp họa bản chịu buông tay, “Đa tạ nương, nương thương yêu Doanh Nhi, đó là phúc khí của Doanh Nhi. Ngày mai con sẽ bảo Doanh Nhi thường xuyên đến phòng nương bầu bạn trò chuyện.”

“Ây, ! Tốt!” Giang lão thái gật đầu, liếc thấy sắc mặt Đại phu nhân nhà Đại lang khó coi, bèn thu nụ , : “Đứa nhà Đại lang, ngươi mang những thứ về .”

Giang lão thái bóc hai hộp bánh ngọt, hai vò mứt trái cây ngọt, một hộp phấn hồng.

Đại phu nhân cảm thấy nhói lòng. Những thứ đồ ăn chẳng gì quý hiếm, hộp phấn hồng đắt nhất thành cũng bằng hai lạng bạc, còn cuốn họa bản và chiếc trâm cài hoa pha lê lưu ly ngũ sắc giá trị nhất thì nàng chẳng thứ nào. Nàng oán hận liếc Nhị lang một cái.

Dựa mà Nhị phòng lấy cuốn họa bản quý giá như thế? Người thương là Phượng Nhi nhà nàng cơ mà! Còn hộp kem dưỡng nhan , rõ ràng là thích hợp nhất cho phụ nhân tuổi nàng dùng, mà bà bà đến thứ cũng cho nàng, thật đáng giận!

Tuy nhiên, nàng cũng chỉ dám nghĩ như trong lòng. Bà Bà phân chia như thế, nàng cũng dám oán giận.

Nàng gọi nha , mang đồ về sân nhà . Trước khi còn thấy bà bà cho Nhị phòng một hộp bánh ngọt và một vò mứt trái cây ngọt nữa, trong lòng càng thêm vui. Lần Đại phòng nàng ăn quả đắng, Nhị phòng chỉ xem náo nhiệt mà kiếm món hời lớn, thật quá bất công!

Thẩm thị và Tiểu Nguyệt bước sân nhà , vội vàng cài c.h.ặ.t cổng, hai nhanh nhà, gấp gáp tháo tấm đệm lót xuống.

“Nương, đ.á.n.h ở lưng, chắc đau lắm ? Để con xem nghiêm trọng ?” Giang Liễu Nguyệt lấy một hộp t.h.u.ố.c bột trị thương chuẩn , hỏi nương nàng.

“Không ! Đã hết đau .” Thẩm thị lắc đầu, coi như tạm thời thoát kiếp nạn.

“Nương mang về cho con hai cái bánh bao, con mau ăn lót bụng , lát nữa uống t.h.u.ố.c .” Thẩm thị từ trong túi vải lấy hai cái bánh bao đưa cho Tiểu Nguyệt, về phía tiểu bếp để hâm nóng thang t.h.u.ố.c cho nàng.

Giang Liễu Nguyệt nghĩ đến mấy thang t.h.u.ố.c đắng nghét , bánh bao trong miệng cũng còn thấy ngon nữa.

……

Tiểu Nguyệt một chiếc ghế đẩu nhỏ trong sân, tay bưng một bát t.h.u.ố.c thang màu sẫm. Mới ngửi một chút, nàng nhịn mà nôn khan mấy .

“Tiểu Nguyệt ngoan, nương rót nước sôi cho con, lát nữa uống t.h.u.ố.c xong súc miệng ngay sẽ còn đắng nữa.” Thẩm thị thấy vẻ mặt khó nuốt của nữ nhi, khỏi tự trách, hôm nay thị ngang qua gánh bán táo mật, lưỡng lự mãi cuối cùng vẫn nỡ mua.

Bởi vì sản phẩm thêu thùa hôm nay một món cũng bán

Thị dậy nhà rót nước.

Tiểu Nguyệt sợ nương lo lắng, bèn nín một , ực ực nuốt hết bát t.h.u.ố.c thang bụng.

Hứa Do Tâm chui qua lỗ ch.ó chui , thấy Giang Liễu Nguyệt dốc một hết bát t.h.u.ố.c, đắng đến mức méo cả mặt cả mũi, vội vàng lấy một gói giấy dầu từ trong lòng, chạy nhanh đến mặt nàng, xòe hai tay .

“Tiểu Nguyệt, đây, ăn bánh ngọt , đây là bánh ngọt của Thanh Nguyệt Trai đấy, ngọt lắm!”

Tiểu Nguyệt bốn miếng bánh ngọt vàng óng gói trong giấy dầu, đang tỏa mùi thơm ngọt ngào hấp dẫn, khỏi nuốt nước miếng, : “Không dưng, ngươi tặng bánh ngọt?”

Hứa Do Tâm ngờ nàng hỏi như , suy nghĩ một lát, : “Bởi vì sáng nay ngươi kéo một cái, giúp trốn trận đòn của mụ đàn bà hung dữ , bây giờ cha về , còn mang theo nhiều đồ ăn ngon, nên mang qua cho ngươi.”

Tiểu Nguyệt , “Nếu là lễ vật cảm ơn, khách sáo nữa.” Nói xong, nàng cầm một miếng bánh ngọt đưa miệng.

Mềm mại thơm ngọt, tan chảy ngay trong miệng. Vị đắng của t.h.u.ố.c thang còn sót trong miệng nàng nhanh ch.óng biến mất, đó là hương vị ngọt ngào đậm đà.

“Ưm ưm! Ngon quá mất! Ngươi cũng ăn !” Tiểu Nguyệt ăn một cách ngon lành, quên mời cùng ăn.

Hứa Do Tâm lắc đầu, sờ sờ bụng ha hả : "Ta no căng , ăn ." Thấy nàng ăn đến mức khóe miệng dính một vòng bột màu vàng, kìm đưa tay lau khóe môi cho nàng.

Cảnh vặn Thẩm Thị bưng nước thấy, bà sững tại chỗ, nhất thời nên phản ứng .

đối xử với Tiểu Nguyệt, lòng bà nương đương nhiên mừng, nhưng bà luôn khắc cốt ghi tâm rằng Tiểu Nguyệt hôn ước ! Đó là gia đình danh giá chốn tỉnh thành, nếu để của Đại phòng và Nhị phòng thấy Tiểu Nguyệt dây dưa rõ ràng với nam t.ử nhà khác, chắc chắn họ sẽ tìm cớ đoạt mất hôn sự của Tiểu Nguyệt.

Dẫu , hôn ước mà Giang lão gia t.ử định với nhà họ Chu năm xưa chỉ đích danh ai, chỉ trao đổi tín vật và định cho nữ nhi nhà họ Giang mà thôi. Tiểu Nguyệt và hai vị đường tỷ chỉ chênh một tuổi, các nàng đang lo cơ hội để tranh đoạt hôn sự đây!

--- Ngoại truyện 006: Làm Túi Thơm ---

Thẩm Thị bưng một chén nước sôi tới, Giang Liễu Nguyệt thấy gọi: "Nương, bánh ngon lắm, cũng nếm thử ."

"Nương đói." Thẩm Thị đưa nước cho Tiểu Nguyệt, thấy Hứa Do Tâm chào bà.

"Thẩm."

"Ừ." Thẩm Thị đáp , chân thành : "Hứa ca nhi, đa tạ con mang bánh cho Tiểu Nguyệt, con là đứa trẻ , chỉ là nhà họ Giang quy củ lắm, con đừng đến nữa."

Giang Liễu Nguyệt nương thấy , nhưng cũng nương là vì cho nàng, "Nương..."

"Thẩm, con ." Ánh mắt Hứa Do Tâm chút ảm đạm, dậy chuẩn rời .

Tiểu Nguyệt vội vàng gọi , "Hứa Do Tâm, ngươi chờ một chút, một chuyện với ngươi ."

Thân thể Hứa Do Tâm khựng , vội vàng đầu hỏi: "Tiểu Nguyệt, chuyện gì ?"

Giang Liễu Nguyệt dậy, nhỏ giọng : "Vừa nãy vô tình thấy Hứa phu nhân , định đưa ngươi lên núi theo gia tộc ẩn thế học nghệ, ngươi cẩn thận đấy."

Nàng tưởng Hứa Do Tâm xong sẽ căng thẳng buồn bã, ngờ sáng mắt lên, ngược phần phấn khích hỏi: "Thật ư? Bà gia tộc ẩn thế ở ?"

Giang Liễu Nguyệt gật đầu, "Ừm, hình như Đại bá mẫu của , thấy hai họ trò chuyện."

Thẩm Thị xong, vội vàng : "Tiểu Nguyệt, chuyện thể lung tung..."

"Ta về hỏi xem , nếu thật là thì quá!" Hứa Do Tâm trông vẻ kích động.

Giang Liễu Nguyệt nghi hoặc, "Ngươi sợ ? Ta họ , lên núi học nghệ ít nhất mười năm mới về cơ!"

Hứa Do Tâm lộ vẻ mơ ước, : "Không sợ, còn mong là đằng khác! Gia tộc ẩn thế trong truyền thuyết là môn phái tu tiên đấy, xem trong thoại bản , học tiên thuật chính là nửa vị thần tiên, cưỡi mây đạp gió, chơi thì đó!"

"Thoại bản?" Giang Liễu Nguyệt nghĩ thầm, chẳng lẽ những câu chuyện thoại bản do kể chuyện bịa ?

" ! Gần đây bộ thoại bản 《Mật Văn Lục về Môn Phái Tu Tiên Ẩn Thế》 nổi tiếng lắm, ngày nào cũng đến mức gần rách cả . À, cha cũng mua một bộ lễ vật tặng cho nhà họ Giang các ngươi, lát nữa ngươi cũng xem thử ." Hứa Do Tâm .

Thẩm Thị bên cạnh thấy, sinh lòng sợ hãi nữ nhi cũng những thứ bịa đặt trong thoại bản cho hiểu lầm, vội vàng : "Ôi, con nít xem thoại bản gì cơ chứ? Mấy thứ đó đều là do bọn kể chuyện bịa đặt để lừa thôi, các con ngàn vạn đừng tin là thật!"

Ba còn đang chuyện, bên truyền đến tiếng Hứa phu nhân lớn tiếng gọi: "Hứa Do Tâm! Cái thằng nhóc ranh nhà ngươi, chạy ? Cả ngày chỉ gây họa cho !"

"Ây, con tới đây." Hứa Do Tâm đáp một tiếng, vội vàng xoay , chui qua cái lỗ ch.ó chạy ngoài.

Giang Liễu Nguyệt cảm thấy kỳ lạ, đây còn trốn Hứa phu nhân, giờ trở nên tích cực như ?

"Tiểu Nguyệt, con cùng nương nhà một chút." Thẩm Thị gọi nàng trong.

Hai nhà, Thẩm Thị mới nhỏ giọng dặn dò: "Tiểu Nguyệt, con chơi với thằng bé nhà bên nữa, tránh đàm tiếu, hỏng danh tiếng của con. Con đính hôn với nhà họ Chu ở tỉnh thành ! Hôm nay con cũng thấy , Đại phòng, Nhị phòng thèm khát hôn sự lắm, chỉ hận tìm cớ để cướp thôi!"

Giang Liễu Nguyệt lẳng lặng lắng , hồi lâu gì. Nương nàng là sự thật!

"Nương, con ." Giang Liễu Nguyệt lặng lẽ đồng ý, liếc thấy hai cái rổ đầy hoa trong sân, : "Nương, hôm nay con nhặt nhiều cánh hoa lắm, chúng túi thơm ."

Thẩm Thị nhớ chuyện , " đúng, sắp đến Tết Đoan Ngọ , chúng nhanh ch.óng thêm nhiều túi thơm để bán." Nhắc đến chuyện kiếm bạc, Thẩm Thị lập tức phấn chấn hẳn lên.

Hai đổ cánh hoa cái nia, trải , đặt mái hiên hong khô. Sau đó lấy mấy vị d.ư.ợ.c liệu xua đuổi côn trùng cho túi thơm phơi khô hôm qua để chuẩn nghiền thành bột.

Túi thơm phổ biến nhất Tết Đoan Ngọ thường sáu loại d.ư.ợ.c liệu: lá ngải, tía tô, đinh hương, hoắc hương, bạc hà, trần bì. Các nhà đều cần chuẩn vài cái túi thơm loại , treo ở cửa sổ hoặc đầu giường, hoặc mang theo bên , hương thơm của chúng thể xua đuổi côn trùng.

"Tiểu Nguyệt, con giúp nương cắt nhỏ những d.ư.ợ.c liệu , nương khỏe hơn, nương sẽ nghiền thành bột." Thẩm Thị đưa kéo cho nàng, hai con bắt đầu bận rộn trong sân.

Nắng ấm nghiêng chiếu, gió nhẹ ôn hòa, những cánh hoa màu hồng bay lả tả trong sân. Nếu sự quấy nhiễu của nhà họ Giang, cuộc sống của họ cũng xem như thanh tịnh.

Hai bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng xong một lô túi thơm. Mỗi túi thơm Thẩm Thị đều thêu những hoa văn , nhờ thể bán giá cao hơn. Nếu bán hết , tiền thu đủ cho họ chi tiêu nửa tháng.

Nghĩ đến đây, lòng Thẩm Thị mừng rỡ khôn nguôi, "Tiểu Nguyệt, nhà lấy hai cái túi vải xách tay, chúng cất túi thơm , mai nương sẽ lên phố bán túi thơm."

"Vâng." Giang Liễu Nguyệt dậy nhà. lúc , bỗng gõ cửa sân lớn.

Thẩm Thị nghi hoặc, trời sắp tối là ai đến ?

Bà chạy nhanh mở cửa, chỉ thấy nha A Ngọc phòng Lão phu nhân đang ngoài cửa, tay xách ba thang t.h.u.ố.c.

"Lão phu nhân , cho phủ y kê thêm hai vị t.h.u.ố.c trị ho cho Tam cô nương, cho nên tháng nguyệt ngân của Tam phòng các ngươi nữa." A Ngọc thản nhiên nhét t.h.u.ố.c tay Thẩm Thị, đang định rời , chợt liếc thấy bàn trong sân họ bày một đống túi thơm, tức thì mắt sáng rực.

"Ối, nhiều túi thơm thế ? Ta mang mấy cái về cho Lão phu nhân mới ." A Ngọc xông sân.

"Không , những túi thơm để bán, bên trong đều là d.ư.ợ.c liệu thông thường, vài ngày nữa sẽ mấy cái hơn cho các ngươi." Thẩm Thị xách theo mấy bọc t.h.u.ố.c theo ả.

"Đây chẳng sẵn ? Cần chờ gì nữa?" A Ngọc tính toán một chút, : "Trong phòng Lão phu nhân tổng cộng sáu , lấy sáu cái túi thơm." Nói , ả cũng chẳng hỏi Thẩm Thị đồng ý , cứ thế nhặt sáu cái túi thơm, nhét ống tay áo phồng lên chạy biến mất.

Thẩm Thị bóng lưng A Ngọc khuất dần, trong lòng chút đau xót. Người nhà Đại phòng mỗi đưa t.h.u.ố.c cho Tiểu Nguyệt đều tiện tay lấy trộm một hai món đồ nhỏ của Tam viện bọn họ, nhưng lấy trọn sáu cái túi thơm, một trăm tám mươi văn đấy! Thật đau lòng.

Tiểu Nguyệt cũng tức giận, : "Nương, chúng cất đồ xong hẵng mở cửa!"

Thẩm Thị gật đầu, "Vừa nãy cũng hồ đồ, ngờ họ đưa t.h.u.ố.c đến lúc , thường ngày đều đưa buổi sáng."

"Họ còn đây là t.h.u.ố.c ho kê thêm cho con, nên tháng nguyệt ngân. Hai vị t.h.u.ố.c đáng giá bao nhiêu tiền cơ chứ? Con thấy là do hôm nay họ thể trút giận, nên cố ý cắt xén nguyệt ngân của chúng đấy!" Thẩm Thị bực bội . Trước đây họ cũng cắt xén một nửa nguyệt ngân, nhưng tháng cho lấy một đồng, cuộc sống quả thật ngày càng khó khăn.

--- Ngoại truyện 007: Thu Phí Bảo Kê ---

Giang Liễu Nguyệt mở túi vải, hai cùng cất những túi thơm còn . Vừa cất nhà xong, chợt một giọng quen thuộc vọng từ ngoài sân.

"Thẩm Thị, nguyệt ngân tháng phát chứ? Mau đưa đây!"

Thẩm Thị và Giang Liễu Nguyệt đều sững sờ, về lúc ? Lập tức thầm kêu .

"Tam Lang... Vừa nãy, bà bà sai đưa t.h.u.ố.c của Tiểu Nguyệt đến, tiện thể truyền lời là nguyệt ngân tháng ... ." Thẩm Thị lắp bắp .

"Không ? Ý là ? Chẳng lẽ nàng giấu ?" Giang Tam Lang mang theo men rượu, lảo đảo xông tới.

Thẩm Thị sợ hãi vội lùi , Tiểu Nguyệt giận dữ : "Cha, bạc, tháng căn bản phát nguyệt ngân cho chúng ! Không tin thì hỏi Tổ mẫu là ."

Giang Tam Lang lườm Tiểu Nguyệt một cái, xoay , bước chân xiêu vẹo ngoài. Cái sân đối với , chỉ là nơi mỗi tháng về lấy bạc mà thôi.

Thẩm Thị khẽ thở dài, vỗ vỗ cánh tay đang giang rộng của Tiểu Nguyệt, : "Tiểu Nguyệt, , . Con nghỉ một lát, nương cơm cho con." Nói , bà cài then cổng sân .

Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn hiên, bụng đói cồn cào. Nàng nhớ đó còn nửa cái bánh rán, bèn lấy ăn tạm lót . Trong bếp truyền tiếng nấu nướng.

Thấy trời tối sầm, Thẩm Thị thò đầu khỏi bếp, "Tiểu Nguyệt, ban đêm gió lạnh, mau nhà ."

Tiểu Nguyệt bước nhà, một ngọn đèn dầu bàn tỏa ánh sáng vàng vọt. Nàng gục xuống bàn chờ nương nấu cơm. Một cơn buồn ngủ ập đến, nàng vô thức .

Nàng mơ một giấc mơ, trong mơ bệnh của nàng khỏi hẳn, nhà nhiều thức ăn ngon, còn nhiều bạc, nàng và nương đều mua quần áo mới, còn chuyển một căn nhà mới. Hàng xóm , đều yêu quý họ, ai chê bai họ xúi quẩy...

Nàng ngủ ngon, trong mơ còn đang , thì nương gọi dậy: "Tiểu Nguyệt, dậy , ăn cơm thôi."

Nàng mơ màng mở mắt, cả chút ngẩn ngơ. Nương nàng sờ trán nàng, lo lắng hỏi: "Tiểu Nguyệt, con thấy khó chịu trong ? Con uống chút cháo , nương lập tức sắc t.h.u.ố.c cho con!"

Tiểu Nguyệt lắc đầu, "Nương, con , chỉ là buồn ngủ thôi, cứ ăn cơm ."

Thẩm Thị chút tự trách : "Đều tại nương, hôm nay nên để con việc trong sân."

"Nương, do việc mệt, là do đói thôi, ăn no sẽ sức ngay." Giang Liễu Nguyệt bưng bát cháo nóng mặt lên, bắt đầu ăn.

"Ồ, thì là đói bụng, nương sẽ bữa tối sớm hơn." Thẩm Thị bóc cho nàng một quả trứng gà luộc, "Mau ăn lúc còn nóng."

Tiểu Nguyệt thấy trong bát nương chỉ rau xanh, bèn chia quả trứng thành hai nửa, đặt một nửa bát nương, "Nương, cũng ăn ."

"Ừm, Tiểu Nguyệt ngoan!"

Hai con ăn cơm, đèn dầu kêu xì xèo, còn phát một mùi khó chịu. Thẩm Thị liếc , : "Dầu đèn sắp hết , ăn nhanh rửa ráy ngủ, mai mua chút dầu đèn về mới ."

"Nương, ngày mai con cùng lên phố bán túi thơm." Tiểu Nguyệt lên phố, nhưng nương nàng bao giờ dẫn nàng .

"Không , nương bán đồ, đặt sạp là cả một ngày, cơ thể con chịu nổi . Ngày mai con sớm đến chỗ Khương phu t.ử học chữ, bữa trưa nhớ uống t.h.u.ố.c, ở trong nhà nghỉ ngơi cho , chạy lung tung trong sân." Thẩm Thị dặn dò.

Tiểu Nguyệt gật đầu, lặng lẽ uống cháo.

Tết Đoan Ngọ sắp đến, nàng hội chùa, hội chùa Tết Đoan Ngọ hương khói vượng, ngày đó cầu nguyện là linh nghiệm nhất.

Nàng ước một điều, cầu thần linh phù hộ bệnh của mau lành, mỗi tháng cần bốc t.h.u.ố.c, nguyệt ngân còn thể tiết kiệm một chút, như mỗi ngày đều thể ăn no, nương cũng bớt vất vả hơn.

Giang Liễu Nguyệt thầm nghĩ, cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, kìm gà gật ngủ gục.

Thẩm Thị thấy dáng vẻ của nữ nhi, tủm tỉm nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Ôi, ăn no là buồn ngủ ? Nương múc nước nóng cho con, rửa ráy ngủ thôi."

Thời gian trôi mau, thoắt cái đến Tết Đoan Ngọ.

Ngày hôm đó, trời còn sáng Thẩm Thị thức dậy, dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài sân nhỏ, đốt hương xông cho các ngóc ngách trong nhà một lượt, mới dắt Tiểu Nguyệt xách hai túi vải vội vàng về phía Tây thành.

Hôm nay ở Ngũ Thông miếu phía Tây thành hội chợ, tối qua bà vội vàng thêm năm mươi cái túi thơm, mang đến hội chợ để bán.

Hội chợ náo nhiệt, sáng sớm tinh mơ trong miếu chen chúc, hai hàng quán nhỏ dọc đường ngoài cổng đang sức rao hàng.

"Bánh dẻo lá ngải, bánh dẻo lá ngải thơm dẻo, mười văn một cái..."

"Đồ trang sức đội đầu hoa ngũ sắc, cát tường như ý may mắn, chỉ hai mươi văn thôi..."

"Túi cỏ hương ngải, mười văn một túi, Tết Đoan Ngọ dùng nước cỏ ngải tắm rửa thể xua xúi quẩy, trị bệnh đuổi tà, mau đến mua..."

"Dây thừng ngũ sắc mười văn một sợi, qua đường đừng bỏ lỡ..."

Chủ sạp bán dây thừng ngũ sắc đang rao hàng, đầu thấy Thẩm Thị xách túi lớn túi nhỏ hổn hển chạy tới, vội vàng tới giúp đỡ.

"Ối giời, Như Hương tỷ, giờ tỷ mới tới? Cái chỗ giữ cho tỷ, hỏi mấy lượt , tỷ tới nữa là giữ nổi !"

"Đa tạ , Bình t.ử." Thẩm Thị mặt đầy vẻ cảm kích, đặt túi vải lên sạp hàng.

Chủ sạp bán dây thừng ngũ sắc dời sạp của sang một bên, thu dọn những thứ chiếm chỗ , dọn một sạp trống cho Thẩm Thị.

Thấy phía Thẩm Thị một cô gái nhỏ, ả hỏi: "Ối, Như Hương tỷ, đây là nữ nhi tỷ ? Trông thật giống tỷ, đều là những mỹ nhân đấy!"

Thẩm Thị tủm tỉm đầu , "Tiểu Nguyệt, mau chào dì Bình con."

"Dì Bình an !" Tiểu Nguyệt ngọt ngào.

"Tiểu Nguyệt thật ngoan." Chủ sạp dây thừng ngũ sắc đáp , thầm nghĩ cô gái nhỏ thật xinh xắn, thuận mắt hơn hẳn thằng con hỗn xược chỉ nghịch ngợm của nhà ả.

"Túi thơm bán thế nào?"

Thẩm Thị còn bày xong hàng thì hai vị khách ghé thăm, bà vội vàng tươi chào mời: "Hai vị cứ xem tùy ý, túi thơm thêu hoa, túi đựng tiền đều ba mươi văn một cái."

"Lang ca, xem cặp túi đựng tiền thêu thùa thật tinh xảo!" Người là một cô nương trẻ tuổi mặc váy lụa hồng thạch lựu, xong mặt nàng đỏ bừng.

Thẩm Thị thấy, nàng chỉ hai chiếc túi đựng tiền thêu uyên ương ở góc sạp. Đó là mấy cái túi đựng tiền còn dư bà tiện mang bán hôm nay, ngờ để ý.

"Tỷ tỷ, hai chiếc túi là một đôi, bán lẻ ạ, một đôi sáu mươi sáu văn." Tiểu Nguyệt ngọt ngào .

Thẩm Thị chút kinh ngạc, đang định giải thích, ngờ nam t.ử bên cạnh cô nương sảng khoái trả tiền, những mua hai chiếc túi đựng tiền, còn mua thêm hai cái túi thơm thêu hoa, và mua hai sợi dây thừng ngũ sắc ở sạp bên cạnh.

Điều Thẩm Thị mừng rỡ khôn xiết. Chiếc túi uyên ương thường ngày bà bán ba mươi văn một cái, Tiểu Nguyệt chỉ cần bán hai cái kiếm thêm sáu văn tiền, còn bán kèm hai cái túi thơm!

Chủ sạp bên cạnh thấy mà nóng mắt, "Ối, Như Hương tỷ, tỷ bán hơn trăm văn, lợi hại thật đấy!"

"Chỉ là may mắn thôi." Thẩm Thị , lấy năm đồng tiền đưa cho ả, "Đây, Bình t.ử, giúp giữ chỗ thì năm văn tiền."

Thẩm Mỹ Bình mày mắt nhận lấy tiền nhét túi. "Vậy thì đa tạ Như Hương tỷ !"

lúc , từ xông mấy tên côn đồ hung hãn, vây quanh sạp hàng của họ, mặt mày dữ tợn : "Thu phí bảo kê, mỗi sạp năm mươi văn! Thiếu một đồng là đập nát sạp hàng!"

--- Ngoại truyện 008: Hứa Do Tâm Thất Tung ---

Thẩm Thị sợ đến mức chân mềm nhũn, chủ sạp bên cạnh cũng kinh hãi toát mồ hôi lạnh, nhưng ả vẫn cứng rắn cầu xin.

"Mấy vị tráng sĩ, hôm nay còn mở hàng, thu bạc nào hết, tặng mỗi một sợi dây thừng ngũ sắc nhé? Dây thể xua đuổi tà ma, gặp dữ hóa lành đó!"

Mấy tên côn đồ xong, hung hăng : "Hừ, ai cần mấy cái dây thừng rách nát của ngươi? Mau giao tiền , bằng đừng trách chúng khách khí!"

Thẩm Thị ôm c.h.ặ.t lấy nữ nhi, quanh trái , ngoài hai sạp của họ , những chủ sạp khác đều đang thu dọn đồ đạc chuẩn chạy, bà cũng chạy, nhưng họ để mắt tới .

Thẩm Mỹ Bình run rẩy chen tới, giọng run run : "Như... Như Hương tỷ, chỉ ba mươi văn, tỷ cho mượn chút ?"

Tay Thẩm Thị siết c.h.ặ.t cái túi tiền trong ống tay áo, dám lấy , sợ cướp hết, nhưng những tên cầm đao cầm gậy, nếu đưa tiền e rằng sẽ chịu bỏ qua.

Thấy các sạp hàng khác đều bỏ chạy, mấy tên côn đồ chia cướp bóc, chỉ còn hai tên lưu manh dùng gậy đập liên hồi sạp hàng của Thẩm Thị, phát tiếng "bốp bốp".

Sợ đến mức Thẩm Thị ôm nữ nhi lùi mấy bước liền, "Mấy vị tráng hán, gì từ từ , gì từ từ , lập tức... lấy tiền cho các vị."

Thẩm Thị run rẩy thò tay ống tay áo móc tiền.

"Lê thê chậm chạp! Mau lên!" Một tên mất kiên nhẫn, vòng qua sạp hàng, dùng sức nắm lấy tay Thẩm Thị, trơ mắt sắp cướp túi tiền trong tay áo bà.

"Cứu mạng! Cướp bóc! G.i.ế.c !" Tiểu Nguyệt hét lên ch.ói tai. Nàng tin, ban ngày ban mặt, ở hội chợ đông thế ai quản mấy tên côn đồ !

Mọi xúm , nhao nhao lên án.

"Ôi chao, giữa thanh thiên bạch nhật, bọn lưu manh côn đồ dám cướp giật giữa phố, mau báo quan !"

"Chậc chậc, hai con họ tay tấc sắt, thoát khỏi bàn tay độc ác của đám ác ôn đây!"

"Đáng c.h.ế.t thật! Ai lên giúp một tay ?"

Mọi bàn tán xôn xao, miệng mắng c.h.ử.i dữ dội, nhưng thấy những tên ác ôn cầm đao mang gậy, một ai dám thật sự bước lên giúp đỡ, điều khiến bọn ác ôn càng thêm ngang ngược vô lối.

Thẩm Thị lấy che chắn t.ử thủ cho nữ nhi, tóc và xiêm y của nàng đều kéo đến rối bời, ngay lúc , một tiếng “xoẹt” vang lên, một viên đá nhỏ lệch chút nào, chuẩn xác nện trúng trán tên ác ôn .

Hắn kêu “Ối da” một tiếng vì đau, buông tha con Thẩm Thị, đầu đám đông, ác nghiệt mắng: “Là kẻ nào mắt dám đ.á.n.h lão t.ử? Có bản lĩnh thì !”

Lời dứt, một tiếng “xoẹt” nữa vang lên, răng cửa của đ.á.n.h rơi, ôm miệng đầy m.á.u, đau đến nhe răng trợn mắt, phẫn nộ : “Các , mau tìm tên hỗn xược đây, đ.á.n.h c.h.ế.t cho !”

Đồng bọn của mắt tinh, phát hiện thằng nhóc lớn đang trốn trong đám đông, trong tay cầm ná cao su, liền vội vàng vung đao xông lên.

“Ái chà! Mau chạy !”

Mọi lập tức tản , chỉ còn thằng nhóc vẫn ngây tại chỗ. Khi Tiểu Nguyệt rõ là ai, trong lòng kinh hãi, vội vàng hô: “Hứa Do Tâm, mau chạy ! Mau chạy!”

Hứa Do Tâm lúc mới giật đầu bỏ chạy, nhưng nhanh mấy tên côn đồ bắt , đè đầu đ.á.n.h mấy quyền.

“Buông ! Các ngươi là lũ lưu manh vô ! Chỉ bắt nạt kẻ yếu!” Hứa Do Tâm đau đớn mắng c.h.ử.i hai câu, chớp mắt đ.á.n.h đến sưng mặt bầm mày.

“Hứa Do Tâm!” Giang Liễu Nguyệt lòng nóng như lửa đốt, thấy hai gã đại hán đang đ.ấ.m đá Hứa Do Tâm, cứ tiếp tục thế sẽ xảy án mạng mất.

lúc , một bóng đen lướt qua, một thanh trường kiếm hiện , giữa kiếm quang và bóng đao, hai tên tráng hán đổ gục xuống đất, cổ hai vết m.á.u tươi đang tuôn chảy xối xả.

Tất cả đều yên lặng trong vài nhịp thở, đó náo loạn cả lên, kinh hoàng hét ch.ói tai, vỗ tay tán thưởng, sợ hãi bỏ chạy.

Những tên côn đồ còn thấy , nhao nhao chui đám đông, hoảng loạn trốn thoát.

Hắc y nhân che mặt, khiến thấy rõ dung mạo, lúc đang cầm kiếm trong tay, m.á.u vẫn còn nhỏ xuống từ lưỡi kiếm, ai dám gần . Hắn quỳ xuống thăm dò thở của Hứa Do Tâm, khẽ nhíu mày, vội vàng lấy một viên đan d.ư.ợ.c nhét miệng bé.

Không ngờ, Hứa Do Tâm những khá hơn, mà còn đau đớn co giật, sùi bọt mép, mắt trợn trắng.

Đám vây xem từ xa kinh hãi thôi.

“A! Hắn cho đứa bé ăn cái gì ?”

“Không là t.h.u.ố.c độc đấy chứ?”

“Trời ơi, đứa bé thật đáng thương, ác bá đ.á.n.h một trận, giờ cho uống t.h.u.ố.c độc! Thật tội nghiệp, là con nhà ai…”

“Hứa Do Tâm!” Giang Liễu Nguyệt chạy qua xem bé, Thẩm Thị vội vàng đuổi tới ôm c.h.ặ.t lấy nàng, “Tiểu Nguyệt, ! Nguy hiểm lắm!”

“Nha sai đến !”

Trong đám đông, hô lên một tiếng, hắc y nhân đầu liếc , thấy nha sai đang vội vã chạy đến bên , liền một tay xách Hứa Do Tâm lên, bay lên, phóng lên nóc nhà, đó vài cú nhảy vọt thì biến mất còn dấu vết.

Một thiếu niên trong đám đông nhao nhao đuổi theo, phấn khích hô: “Oa, cao thủ ẩn thế! Hắn là cao thủ ẩn thế trong thoại bản! Mau đuổi theo xem thử!”

“Cầu cao thủ nhận đồ !”

……

Giang Liễu Nguyệt Thẩm Thị ôm c.h.ặ.t trong lòng, nước mắt lưng tròng, mang theo tiếng nức nở hỏi: “Nương, Hứa Do Tâm c.h.ế.t ?”

Thẩm Thị hoảng sợ lắc đầu, “Sẽ , sẽ , hiền ắt trời phù hộ! Không , !” Thẩm Thị lẩm bẩm, nàng hối hận, hôm nay nên dẫn Tiểu Nguyệt ngoài.

“Như Hương tỷ, hai chứ?” Thấy của nha môn đến, Thẩm Mỹ Bình thu dọn sạp hàng của hỏi.

Thẩm Thị lau nước mắt, lắc đầu.

Người của nha môn điều tra một lượt quanh đó, thấy bóng dáng hắc y nhân, đó khiêng hai xác tên côn đồ , còn để bốn năm nha sai tuần tra gần khu hội chợ.

Vết m.á.u đất rửa sạch, hội chợ nhanh ch.óng khôi phục bầu khí náo nhiệt.

Thẩm Thị bình tĩnh tâm thần, tiếp tục bày hàng bán túi thơm, vụ náo loạn , lượng qua gần đó đông hơn một chút.

Ba bốn vây quanh sạp hàng của nàng, hỏi giá, Thẩm Thị nhiệt tình chào hỏi, bán ba chiếc túi thơm nữa. Tiểu Nguyệt ghế đá bên cạnh, về hướng Hứa Do Tâm mang mà ngẩn ngơ.

Huynh hắc y nhân mang

Huynh sẽ c.h.ế.t ư?

Hắc y nhân rốt cuộc là ai? Vì mang Hứa Do Tâm ?

Hắn bay lượn mái nhà, khinh công thật lợi hại, thực sự là cao thủ ẩn thế ?

Trong đầu Tiểu Nguyệt dấy lên một loạt nghi vấn, nàng ngờ đầu tiên đến hội chợ gặp chuyện như , nàng còn kịp khấn nguyện cơ.

Nàng đầu về phía đại điện của ngôi chùa từ xa, chen chúc , nàng tuyệt đối dám một , đợi nương bán hết túi thơm mới .

Lúc , một vị tiểu thư ăn mặc lộng lẫy tới, nàng che mặt bằng một chiếc khăn lụa, phía theo mấy nha và bà v.ú.

“Thúy Trúc, xem những chiếc túi thơm ở đây.” Giọng nàng mềm mại dễ , Giang Liễu Nguyệt nhịn dậy, kỹ.

“Vâng, Thánh… tiểu thư!” Nha tên Thúy Trúc nháy mắt với những phía , mấy nha , bà v.ú và vài gia đinh theo từ xa cảnh giác xung quanh sạp hàng của Thẩm Thị.

--- Ngoại truyện 009: Khấn nguyện ---

“Cái túi thơm thêu thùa thật tinh xảo!”

Vị tiểu thư cầm hai cái túi thơm trong tay, yêu thích nỡ buông tay, : “Thúy Trúc, hoa lan tím thêu cái túi sống động như thật, thích lắm! Còn cái thêu trúc xanh thì tặng cho ngươi.”

“Đa tạ tiểu thư.” Thúy Trúc vui vẻ nhận lấy túi thơm.

Vị tiểu thư những chiếc túi thơm sạp hàng, mùi thơm dễ chịu, thêu thùa tinh xảo, liền tiếp: “Thúy Trúc, lễ Đoan Ngọ nơi trần thế đều đeo túi thơm, chi bằng mua hết , lát nữa ngươi chia cho mỗi một cái, còn treo ở chỗ ở.”

“Hay quá!” Thúy Trúc vui mừng, tiến lên với chủ sạp Thẩm Thị: “Chúng mua hết túi thơm và túi thêu sạp của ngươi, gói cho .”

Thẩm Thị kích động, híp mắt : “Được , gói cho cô nương ngay đây.”

“Cô nương, ở đây tổng cộng 45 chiếc túi thơm, cộng thêm 2 chiếc túi thêu, giá đều là 30 đồng một chiếc, tổng cộng là 1410 đồng, cứ tính chẵn một ngàn bốn trăm đồng là .” Thẩm Thị gói xong một túi lớn đưa cho nàng.

Thúy Trúc lấy bạc trả tiền, chủ sạp hàng bên cạnh thấy , động lòng thôi, vội vàng cầm một xấp dây ngũ sắc tủm tỉm mời chào họ.

“Vị tiểu thư , mua vài chiếc vòng tay dây ngũ sắc , chỉ 10 đồng một sợi thôi. Tục lệ ngày Đoan Ngọ, ngoài việc đeo túi thơm còn đeo dây ngũ sắc để phối hợp, thể trừ tà trừ bệnh, gặp dữ hóa lành.”

Vị tiểu thư những sợi dây ngũ sắc cô đang cầm, thắt thủ công cũng coi như tinh xảo, liền gật đầu, “Vậy thì mua hết .”

Chủ sạp bên cạnh tức khắc mặt mày hớn hở, lập tức gói tất cả dây ngũ sắc đưa cho đối phương, nhận tiền xong liên tục cảm kích lời cảm ơn.

“Đa tạ, đa tạ tiểu thư chiếu cố!”

Mẹ con Thẩm Thị cũng lời cảm ơn, tiễn vị đại chủ , đó vui vẻ thu dọn sạp hàng.

“Ôi chao, hôm nay vận may thật , sáng sớm gặp vị chủ nhân hào phóng như .” Chủ sạp bên cạnh .

là như .” Thẩm Thị trong lòng mừng rỡ, khoản thu nhập đủ chi tiêu cho con nàng hai tháng.

“Nương, con thắp hương khấn nguyện.” Giang Liễu Nguyệt thấy nương thu dọn xong sạp hàng, vội vàng .

Thẩm Thị vốn tiêu tiền lung tung, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của nữ nhi, nghĩ đến chuyện gặp bọn côn đồ cuồng đồ, quả thật nên cầu bình an một phen, liền gật đầu, “Được, chúng thắp hương, cầu một lá bùa bình an!”

Trong chùa, hương hỏa cực thịnh.

Du khách và khách hành hương tụ tập trong đại điện, cầm hương quỳ bái, một bức tượng thần màu đen cao vài trượng uy nghi trong điện, bồ đoàn ba vị khách hành hương đang chắp tay, nhắm mắt khấn nguyện.

“Nương…” Giang Liễu Nguyệt đầu tiên đến chùa, pho tượng thần linh chấn động, thần tượng giống như một vị thần linh tối cao đang lặng lẽ xuống chúng sinh, uy nghiêm mà thần thánh.

Thẩm Thị trả tiền hương, hai thắp hương xong, hai con quỳ bồ đoàn thành tâm cầu phúc khấn nguyện.

Giang Liễu Nguyệt học theo dáng vẻ của nương , chắp hai tay, trong lòng thầm niệm tâm nguyện của .

“Cầu thần linh phù hộ, một là con thể khỏe mạnh, bệnh tật tiêu trừ, hai là Hứa Do Tâm bình an vô sự…” Dù cũng vì giúp đỡ con nàng giải vây mới gặp phiền phức, hy vọng sẽ mới .

Giang Liễu Nguyệt đến đây, trong đầu đột nhiên thấy một tiếng thở dài thật dài, nàng trong lòng giật , mở mắt xung quanh, là ai thở dài ?

Hồi tưởng , âm thanh đó giống như tiếng của một lão gia gia, nhưng hiện tại quỳ bên cạnh nàng là các phụ nhân, hai vị hòa thượng bán hương cách nàng xa tới hai trượng, là ai thở dài bên tai nàng đây?

Hình như âm thanh đó, là từ đỉnh đầu truyền xuống… Nàng ngẩng đầu pho tượng thần cao v.út, khỏi rùng một cái.

“Tiểu Nguyệt, chúng cầu một chiếc bùa hộ mệnh.” Thẩm Thị đỡ nàng dậy.

“Dạ.” Tiểu Nguyệt dậy, ngẩng đầu một cái, pho tượng thần, ánh sáng cao tối, cộng thêm khói hương lượn lờ, căn bản rõ pho tượng trông như thế nào.

Hai đến điện phụ cầu bùa hộ mệnh, báo sinh thần bát tự, tốn thêm 10 đồng, cầu hai tấm bùa giấy màu vàng. Thẩm Thị cẩn thận gấp giấy bùa , nhét túi thơm của Tiểu Nguyệt, dặn dò: “Mang theo bên , tuyệt đối đừng để ướt.”

Tiểu Nguyệt gật đầu, hai bước khỏi chùa, hai bên đường nhiều bán đồ ăn vặt, Tiểu Nguyệt thấy cảm thấy bụng đói.

“Nương, con ăn cái .”

“Đây là bánh ú tro nếp lạnh, chấm mật ong mới ngon.” Thẩm Thị nhớ mật ong còn lấy trong hốc cây , liền bỏ 10 đồng, mua cho nàng hai chiếc bánh ú to bằng hai ngón tay.

Lễ Đoan Ngọ năm nay đặc biệt náo nhiệt, ngoài hội chợ còn đua thuyền rồng, đường hai trở về ngang qua bờ sông, thấy cảnh đua thuyền rồng.

Bên bờ sông tiếng huyên náo, tiếng trống như sấm rền!

“Thùng! Thùng! Thùng long thùng!”

Tiếng trống cổ vũ tinh thần khiến Giang Liễu Nguyệt nhịn vươn cổ , “Nương, mau , đua thuyền rồng!”

“Ôi chao, Tiểu Nguyệt, ở đây đông quá, chúng về thôi.” Thẩm Thị chút lo lắng, nơi đông dễ kẻ gian móc túi, trong túi nàng đang hơn một lạng bạc đấy!

“Nương, xem thuyền rồng sắp qua , con một chút .”

Nhìn vẻ tò mò của nữ nhi, Thẩm Thị khỏi mềm lòng, “Được , chỉ một chút thôi nhé.” Nàng kín đáo che c.h.ặ.t túi tiền, một bên chờ Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt nhỏ, những phía che khuất, nàng trèo lên tảng đá lớn bên cạnh, cuối cùng cũng thấy thuyền rồng, trong lòng vô cùng kích động.

Lúc , vỗ cánh tay Thẩm Thị, nàng đầu , hóa là đại cô nương của Đại phòng, Giang Phượng Cẩm, đang định chào hỏi, liền thấy đối phương dùng giọng điệu quái gở .

“Ôi, đây Tam thẩm ? Sao còn thời gian rảnh rỗi đây hóng chuyện thế? Nương ở nhà đang bận rộn sắp xếp tiệc gia yến Đoan Ngọ, còn phòng Tam thẩm các chẳng phụ giúp một chút nào!”

Thẩm Thị xong, nghĩ thầm Giang Phượng Cẩm còn nhỏ tuổi mà lời lẽ hệt như nương của nàng … khiến khó chịu.

“Sao? Trốn tránh biếng bắt quả tang nên ? Còn Tam nữa, suốt ngày chỉ giả vờ bệnh tật lừa gạt Tổ mẫu, xem nàng leo cao như , còn dáng vẻ nào của bệnh ?”

Thẩm Thị: “…” Nhất thời giải thích thế nào.

Theo tiếng trống giục giã vang lên, thuyền rồng càng ngày càng gần, những vây xem xung quanh cũng phát từng đợt hò reo kích động, bầu khí như cũng khơi dậy sự tò mò của Giang Phượng Cẩm.

Nàng kiễng chân lên, vẫn thấy thuyền rồng, liền học theo Giang Liễu Nguyệt trèo lên tảng đá lớn .

“Cẩn thận đấy!” Thẩm Thị dặn dò một tiếng.

Tảng đá lớn vị trí hạn, hai Tiểu Nguyệt và nàng đó vẻ chật chội, “Ối chao, Tiểu Nguyệt! Ngươi dịch sang bên một chút, chắn tầm của !” Giang Phượng Cẩm dùng khuỷu tay đẩy mạnh một cái.

Không ngờ, đẩy Tiểu Nguyệt rơi xuống sông, một tiếng “Tõm” vang lên, Tiểu Nguyệt vùng vẫy trong nước, nàng bơi…

Thẩm Thị kinh hãi thất sắc, “Tiểu Nguyệt!!!”

Loading...