Ông  căn bản   Úc Tinh Hà, chỉ luôn  một chỗ xiên thịt, thỉnh thoảng ngẩng đầu  về phía , khi gặp ánh mắt của Hạ Chiêu thì sẽ  một cái.
Hạ Chiêu yên lòng, thậm chí đến  chuyện với ông chủ, hỏi một  chuyện ở trấn .
“ cũng  rõ nữa…” Ông chủ lắc đầu,  ngại ngùng: “Thực   mới đến đây  lâu,  đến nửa năm nữa, cho nên   rõ chuyện ở trấn  lắm.”
Hạ Chiêu lấy khăn lau mồ hôi, trời nóng thế  cho dù tiệm   nhiều quạt, nhưng vẫn  cản nổi khói bốc lên nghi ngút,  cay  nóng,   chịu  nổi,  với Tiểu Cao một tiếng    ngoài  xem  đồ uống gì để giảm cay  .
Hạ Chiêu   thì Tiểu Cao hỏi ông chủ: “Ông chủ,  thấy ông  ăn   lắm,   còn xiên nhiều thịt như thế? Xiên nhiều như   bán hết thì thật lãng phí?”
“Cô nhóc   chẳng   chuyện gì thế?” Hồ Nhàn  xổm  chân Sở Phi Niên. cô  đang gặm một xiên chân gà cay,  Tiểu Cao hỏi , đột nhiên gật gì đắc ý thở dài.
Sở Phi Niên cúi đầu  cô , Hồ Nhàn lập tức ngoan ngoãn im lặng gặm chân gà  dám  nữa.
Vậy mà ông chủ  để bụng chuyện Tiểu Cao  thẳng như , ông   sắc trời  : “Bây giờ còn sớm,    nào, một lát nữa sẽ  thôi, chậm mà chắc, khi nào trời mát sẽ   đến ăn thôi!”
“Hóa  là .” Tiểu Cao giật : “ thật, bây giờ ăn cái  nóng thật đấy…”
Sau đó Hạ Chiêu mang về một lồng bánh bao hấp và một phần vằn thắn trở về, Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà đều  ăn xong, hai  bọn họ khá , nhưng miệng Tiểu Cao ăn cay xong thì nóng bừng, tay thì cầm một chai Coca Cola uống ừng ực.
“Cậu ăn xong  ? Không sợ tiêu chảy ?” Hạ Chiêu  đến hỏi Úc Tinh Hà.
Dù  ngày mai Úc Tinh Hà  cảnh , nếu như ăn xong  tiêu chảy thì khá phiền phức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-99.html.]
Úc Tinh Hà lắc đầu,  mấy thứ Hạ Chiêu cầm  hỏi: “Anh ăn nhiều thế ?”
“Đây là mua cho hai  đấy? Còn  cháo nữa, lát nữa hai  ăn một chút , kẻo đau  dày.” Hạ Chiêu  xong đặt thức ăn xuống bàn, xoay   tìm ông chủ tính tiền.
Sau khi tính tiền xong sắp  thì ông chủ đột nhiên : “Mọi  cũng giống như , ở nơi khác đến đúng ?    mấy ngày gần đây núi Long Hưng  đoàn  phim đến ,   ở đoàn  phim đó ?”
Trái tim Hạ Chiêu nảy lên, nhưng mặt   vẻ gì khác thường cả, đang nghĩ nếu ông chủ  chụp ảnh chung hoặc ký tên cũng , chỉ cần đừng dẫn thêm nhiều  đến là .
Úc Tinh Hà cũng   ,  cũng nghĩ giống Hạ Chiêu.
“   là, buổi tối  11 giờ,   đừng  lung tung.” Ông chủ .
Tiểu Cao lập tức hứng thú, thần bí hỏi: “Bởi vì ở trấn   truyền thuyết kỳ quái gì  ?”
“Truyền thuyết?” Ông chủ mơ hồ : “ chỉ   trong trấn , hình như núi Long Hưng  rồng, nhưng rốt cuộc  thật   thì   , nhưng  chỉ  rằng trong trấn buổi tối  loạn, nhất là quán nét bên cạnh. Loại  gì cũng ,   nên cẩn thận thì  hơn, cho dù    ngoài cũng  nên  một ,  cùng , cũng tăng thêm sự gan , cũng an  hơn.”
“Được, chúng   .” Hạ Chiêu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với ông chủ,  cảm ơn,  đó đoàn    ngoài.
Hạ Chiêu : “Vừa nãy  dáng vẻ thần bí của ông chủ,  còn tưởng trong trấn   truyền thuyết  cấm kỵ gì đó chứ.”
Mặc dù lúc đó    kích động như Tiểu Cao, nhưng thật  trong lòng cũng tò mò như Tiểu cao .
“Ông chủ ý ông là, truyền thuyết kể rằng  núi Long Hưng  một con rồng đúng .” Sở Phi Niên .
Cô   thì thôi, cô  chuyện thì cả Úc Tinh Hà và Hạ Chiêu đều  sang  cô, nhất là Hạ Chiêu,   còn hắng giọng một tiếng.