Trong thùng rác chất chồng những hộp thức ăn  ăn xong, ruồi bọ bay khắp nơi.
“Nói  chừng những phần mì  ngâm trong chậu rửa    những con ruồi ở đây ăn  .” Úc Tinh Hà cũng  thấy những thứ ,  cúi đầu  với Sở Phi Niên  bên cạnh.
Sở Phi Niên chỉ  bọn họ,   gì thêm,  đó cô xoay  , đổi mục tiêu thành bún cay thập cẩm thịt xiên.
“Vậy ăn cái .” Sở Phi Niên : “Không  ruồi.”
Quả thật   ruồi, sạch sẽ, ngoại trừ ông chủ  thì   một .
Hạ Chiêu cau mày : “Chỗ    ai ăn, chắc chắn  ngon .”
“Vậy ăn mì tôm?” Sở Phi Niên  .
Hạ Chiêu im miệng   gì cả, nghĩ thầm,   thấy những quán cơm ở đầu trấn khá , tuy  nhỏ, nhưng   gì cũng là quán ăn đàng hoàng, thế nào cũng sạch sẽ hơn những quán nhỏ .
Hương vị chắc  tệ .
 ông chủ quán bún cay thập cẩm thịt xiên thấy bọn họ   thì chạy  đón: “Muốn ăn gì thì cứ lấy, lấy ăn xong  đếm  xiên tính tiền, ở đây  tương,  nước chấm, tự pha nhé.”
“Ông chủ, chén đũa ?” Tiểu Cao hỏi.
Ông chủ chỉ  chỗ gần đó, : “Ở trong tủ khử trùng, tự đến lấy.”
Hạ Chiêu với Tiểu Cao  đến đó cầm chén đũa, khi trở về, Hạ Chiêu  ông chủ đang vội vàng xiên thịt, nhỏ giọng : “Quả thật sạch sẽ, nguyên liệu nấu ăn cũng tươi,   hương vị  .”
“Hương vị khá ngon đấy.” Sở Phi Niên l.i.ế.m môi .
Hạ Chiêu  định  cô  ăn  cô , nhưng    nhớ đến  phận của Sở Phi Niên, ngay lập tức hiểu cô  ăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-98.html.]
“Cô ăn thế nào ?” Hạ Chiêu hiếu kỳ hỏi.
Úc Tinh Hà  bàn thờ Quan Thế Âm Bồ Tát trong quán, thầm nghĩ cô  mượn nhà của  khác .
“Cái nồi ở ngoài cay hơn đó, cái nồi   cay.” Ông chủ    ở đây  nhắc nhở.
Mặt tiền cửa hàng  lớn, ở giữa quán  một cái nồi đặt  bếp lò y hệt cái ở ngoài,  mặt bàn  hai vết lõm, bên cạnh  còn  hai đứa nhóc  bên cạnh, một đứa thì giã tỏi một đứa thì thái hành.
Bên cạnh còn  một hộp rau thơm và một hộp khăn giấy.
Những xiên thịt  đặt ở trong tủ lạnh cạnh tường,  ăn gì thì đến tủ lạnh lấy, giống như ông chủ , đếm  lượng xiên  tính tiền.
Súp trong nồi màu đỏ tươi,  thể thấy bên trong   nhiều ớt, còn  tiêu và những loại hương liệu khác nữa, nồi chia  2 phần, ở giữa  một vòng trong, xung quanh xếp thịt, còn ở giữa thì đặt muôi vớt thức ăn và muôi múc nước lẩu.
“Muốn ăn gì thì lấy,  mì, mì cần nấu lâu một chút  mới ăn .” Ông chủ .
Sở Phi Niên  ông chủ: “Có thể cho  một cái hộp  ?”
“Được chứ.” Ông chủ đáp lời, nhanh chóng lấy một cái hộp sạch sẽ để đựng thức ăn mang   đưa cho cô.
Sở Phi Niên  cảm ơn, lấy những thức ăn cô  ăn xong xếp ngay ngắn trong hộp, Hồ Nhàn  xổm ở  chân cô thấy  thì ngẩng đầu lên , Úc Tinh Hà  cô , nghi ngờ cô  thèm đến mức nước miếng sắp chảy  ngoài .
Từ đầu đến cuối, chỉ  bọn họ là khách đến đây ăn,   nhiều   qua, nhưng  ai   cả,  tương phản, phần lớn   qua đều  đầu   trong.
 ai cũng  bọn họ bằng ánh mắt kỳ lạ, cho dù   ngửi thấy mùi thơm   , nhưng   bạn của  giữ ,  vài câu  nhanh chóng rời khỏi.
Úc Tinh Hà luôn chú ý  qua , sợ Úc Tinh Hà   khác nhận , nhưng một lát ,   phát hiện, căn bản  ai   cả, mà  duy nhất là  lạ chính là ông chủ quán bún cay thập cẩm xiên que .
Ông chủ là một  đàn ông trung niên cao gầy, cắt tóc húi cua, mặc một bộ độ giặt đế bạc màu, chân  dép lào, gương mặt bình thường, nhưng  là một   thích .