Cuốn nhật ký hầu như ai trong nhà họ Khương cũng từng qua, điều hậu thế bọn họ chỉ thấy bản chép, nếu Sở Phi Niên những chữ khác thì lẽ nhà họ Khương nhận , nhưng ba chữ “đại phu Sở” thì nhà họ Khương một chút là thể nhận đây là do cô .
Cho nên khi phát hiện Sở Phi Niên để cho hạt vừng nhỏ tờ giấy, bọn họ lập tức đưa tờ giấy cho ông cụ Khương.
“Nếu gặp chúng thì thôi , nên quấy rầy ngài .” Ông cụ Khương vuốt mảnh giấy, vẫy tay với hạt vừng nhỏ đang trong lòng một đàn ông, gọi cô bé: “Hạt vừng nhỏ, đến đây.”
Hạt vừng nhỏ đến chỗ ông .
“Hạt vừng nhỏ, đây là đồ của con, cầm lấy , giữ cho nhé, đừng mất, ?” Ông cụ Khương cầm tờ giấy dặn dò cô bé cất kỹ.
Hạt vừng nhỏ nghiêm túc gật đầu: “Con hiểu .”
“Bé ngoan.” Ông cụ Khương sờ đầu cô bé, đó bố của cô bé, ông nghiêm túc : “Sau khi đến từ đường thì dẫn hạt vừng nhỏ theo.”
Ông cụ Khương xong thì đàn ông đổi sắc mặt: “Ông nội, như …”
Tất cả nhà họ Khương hiểu ý nghĩa câu của ông cụ Khương.
“Không gì là cả.” Ông cụ , mắt lượt tất cả ở đây, mặt ông ây nghiêm túc.
Khi chạm ánh mắt ông cụ Khương, ai dám mở miệng phản đối.
Sáng sớm ngày hôm đoàn Sở Phi Niên lên xe đến Khương Bình, cùng xe với ông cụ Đường, xe lắc lư đến đó, Sở Phi Niên gật gà gật gù ngủ.
Úc Tinh Hà cô đang tìm thể của , nhưng vẫn thấy lo, cả đường dám ngủ, thỉnh thoảng đầu cô.
Hạ Chiêu ở phía , gương chiếu hậu thấy phản ứng của thì thấy khó xử, gì đó nhưng mở miệng thế nào.
Sau khi rõ phận của Sở Phi Niên, Hạ Chiêu cũng hiểu những suy nghĩ của là lo lắng chuyện , hiển nhiên, Úc Tinh Hà và Sở Phi Niên chẳng gì cả, nhưng mà tâm tư của Úc Tinh Hà đối với Sở Phi Niên đơn thuần như . Anh thấy buồn và lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-97.html.]
8 giờ sáng xuất phát, khi đến trấn Khương Bình hơn 6 giờ chiều, nhưng bây giờ là tháng 8, cho dù là 6 giờ chiều, trời vẫn còn sáng.
“Gần khu vực phim khá nhiều thôn, mấy đạo diễn Đường đến , ở gần trấn , lộ trình cách vài tiếng, chúng ăn cơm , ăn cơm xong đến đó.” Hạ Chiêu .
Sở Phi Niên ý định ở , xuống xe thì quanh: “Ở đây gì ngon chứ?”
Đó là một trấn nhỏ ở phía nam, trấn lớn, nhiều nhà hàng nhỏ, nhưng khách sạn lớn chỉ một, lên , thị trấn một con dốc.
Tuy là khách sạn lớn, nhưng nếu so với khách sạn ở thành thị, thật cũng tính là lớn.
Hạ Chiêu bọn họ đến tiệm cơm ở đó ăn, nhưng Sở Phi Niên im nhúc nhích.
“Không , ăn ở đây luôn .” Cô đột nhiên .
Úc Tinh Hà hỏi: “Cô ăn gì?”
“Chỗ đó khá .” Sở Phi Niên chỉ quầy hàng cửa quán nét.
Trong cửa hàng nhỏ bán mấy đồ ăn vặt, còn mấy thứ mì, miến ăn liền.
Chỗ đây là quán cơm, mấy tên nghiện nét khi đói cũng đến đây ăn, cái thì thôi , tay ông chủ cũng đeo bao tay, bên cạnh còn một cô gái tay bấm điện thoại liên tục, bấm lẩm bẩm ngừng.
Còn nhiều thanh niên nghiện net còn đây, mà trực tiếp gửi tin nhắn cho ông chủ quán ăn thôi.
“Nếu ăn ở chỗ thì đợi đến khi nào mới thể mua ?” Hạ Chiêu nhỏ giọng hỏi.
Anh còn là với kiểu nấu đồ ăn mất vệ sinh thế , ăn ngộ độc nữa.
Dù mì và miến xào ở nồi bày cửa, phía còn tấm bạt, bên cạnh còn thùng rác, bồn rửa chén, trong chậu ngâm nhiều mì.