Hạ Chiêu hốt hoảng, như  mộng du.
Úc Tinh Hà thở phào nhẹ nhõm hỏi cô: “Cho nên  thời gian  vì chuyện  thể mà cô khác thường?”
“Ừm.” Sở Phi Niên gật đầu.
Cũng vì chuyện    thể nên cô ăn uống  tiện, Sở Phi Niên  càng để tâm đến chuyện tìm   thể hơn, cũng may khá , cô tìm  chút manh mối.
Chỉ tiếc, khi cô   xác định vị trí của  thể thì đối phương  nhận .
“Cũng  tính là thất bại trong gang tấc.” Sở Phi Niên , chỉ cần phá vỡ chút kẽ hở, đối phương  trốn  dễ dàng như  nữa.
“Vậy ngày mai  Khương Bình…”
“Đi Khương Bình .” Sở Phi Niên : “  xác nhận một chuyện,  khi xác nhận chuyện  xong, mới  thể yên tâm  tìm  thể.”
Úc Tinh Hà thoát khỏi sự hoảng sợ,  mới nhớ bên cạnh còn một  nữa.
Sở Phi Niên  , cô nhíu mày,  hiệu chuyện giải thích với Hạ Chiêu thì giao cho .
“Những chuyện … Đều là sự thật ?” Hạ Chiêu vẫn còn hoảng hốt.
Hồ Nhàn hà   mặt  : “Sờ đủ ?”
“Khụ… Khụ…” Hạ Chiêu giả vờ ho một tiếng, lưu luyến thả đuôi hồ ly đang nắm .
Đại khái là khi    kịp phản ứng thì Úc Tinh Hà  giải thích cho  , Hạ Chiêu nhanh chóng tiếp nhận, nhưng rốt cuộc tiếp nhận  bao nhiêu thì chỉ  mỗi   mới .
“Vì … Đạo diễn Đường cũng  chuyện ?” Hạ Chiêu  Sở Phi Niên  .
Úc Tinh Hà gật đầu,   nhiều đến chuyện  khi  hôn mê thì nhập hồn  con ch.ó Golden, chỉ : “Dù  thì chuyện  đại khái là như , nếu  nhờ Phi Niên thì   tỉnh ,  đó Phi Niên  giúp đạo diễn Đường, đạo diễn Đường  rõ  phận của cô , Đoàn Thiếu Dương cũng .”
“Hả?” Hạ Chiêu đưa tay lên chỉnh kính, cắn răng : “Cho nên chỉ mỗi     gì cả?”
“Cũng  thể  như thế.” Sở Phi Niên chân thành : “Người đại diện của Đoàn Thiếu Dương cũng  , còn  Dương Tây,  đại diện của Dương Tây, đúng … Hình như Đường Tư Thu  phát hiện .”
Lúc  cô uống rượu ở nhà hàng, Đường Tư Thu  mắt Âm Dương  thể  phát hiện , cũng coi như  tận mắt  thấy cô uống chai rượu  bằng cách gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-96.html.]
 mà,  chuyện đó thì Đường Tư Thu   biểu hiện gì khác thường cả, Sở Phi Niên cũng giả vờ cô   chuyện cô   phát hiện .
“Vậy nhà họ Khương…” Hạ Chiêu nhớ đến cuộc điện thoại  đường về.
Úc Tinh Hà vội vàng  chuyện nhà họ Khương gọi điện đến cho Sở Phi Niên.
Sở Phi Niên suy tư một chút: “Không gặp,    quen bọn họ.”
Với , nhân quả giữa cô và hạt vừng nhỏ  thanh toán xong, cũng  nên gặp mặt nữa, đây là chuyện  cần thiết.
Hạ Chiêu gật đầu, tỏ   hiểu,  đó nhanh chóng hồi đáp nhà họ Khương.
Vốn   nghĩ rằng Sở Phi Niên  chịu gặp họ thì họ sẽ tức giận, nhưng bây giờ  hiểu rõ  phận của Sở Phi Niên thì Hạ Chiêu  lo lắng nữa, trực tiếp gửi tin nhắn đúng theo khuôn mẫu cho nhà họ Khương.
Ở phòng khách nhà họ Khương  gia chủ nhà họ Khương, ông cụ nhà họ Khương  sớm ẩn lui cũng ở đây, những   tiếng  trong nhà họ Khương cũng tụ họp tại đây, cả đám đều  chằm chằm  tờ giấy mà ông cụ Khương đang cầm.
Đây là tờ giấy mà Sở Phi Niên để  cho hạt vừng nhỏ.
“Đại nhân  thế nào?” Ông cụ Khương hỏi.
Thanh niên  bên trái ông cụ Khương lắc đầu: “Ông nội, con hỏi lý do…”
Ông cụ Khương nháy nháy mắt, mặc dù      nguyên nhân nhưng  nhíu mày hỏi: “Đại nhân  thế nào?”
“Ngài ,  quen chúng …” Thanh niên hắng giọng,    đưa điện thoại sang.
Ông cụ Khương nắm chặt tờ giấy, trong phòng khách lặng ngắt như tờ, bầu  khí ngưng trệ,  ai dám lên tiếng.
Thanh niên  bên cạnh ông cụ Khương  một tiếng  : “Ông nội, con nghĩ,  qua lâu như  , nếu tổ tiên… Tổ tiên chúng  còn ở đây, đại nhân chắc chắn quen , nhưng mấy  chúng , cho dù là ông nội, ngoại trừ  trong tấm chân dung trong từ đường  từng  thấy,  ngài   thể nhận  chúng ?”
“Ông cố thường  đại nhân đang  chúng  mà?” Đứa trẻ đang   lớn ôm thì hiếu kỳ hỏi.
Ở nhà họ Khương, khi nhắc đến hai chữ “đại nhân” tất cả   đều hiểu rõ là ai.
Ở từ đường  treo một bức tranh, bức tranh đó  vẽ bất kỳ vị tổ tiên nào của nhà họ Khương, bọn họ   tên của ngài, chỉ  những bản chép tay sách chữa bệnh, sách thuốc của nhà họ Khương bên  đều ghi ba chữ “đại phu Sở”.
Trong đó  chỉ là những bản sách thuốc chép tay, mà   nhiều ghi chép như  nhật ký, ghi chép kỹ càng ngài  cứu ai, cứu khi nào,  gặp ai, gặp khi nào.