Đầu dây bên cũng giọng của Úc Tinh Hà, hề tức giận, cẩn thận : “Vậy thể phiền Úc gửi lời giúp chúng , nếu bác sĩ Sở sẵn lòng gặp chúng , khi đó chúng sẽ đến tận nhà thăm hỏi.”
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Chiêu và Úc Tinh Hà kỳ quái : “Tại nhà họ Khương gọi Phi Niên là bác sĩ Sở, lẽ nào Phi Niên học y?”
Anh cảm thấy khả năng lớn, dù lâu như từng đến chuyện nghề nghiệp của Sở Phi Niên.
Úc Tinh Hà cũng hoang mang, cũng hiểu xưng hô “bác sĩ Sở” là thế nào.
Còn Hồ Nhàn thì lo nhai thịt bò khô chẳng thèm ngẩng đầu lên : “Đại nhân từng , đây gọi cô như thế.”
“Lúc hả?” Úc Tinh Hà nhíu mày, nghĩ đến Sở Phi Niên đến chuyện “ quen cũ”, tối hôm đó cô từng mang mì Ý đến cho quen cũ, đó mới Sở Phi Niên mang mì Ý đến cho cô bé tên Vị Vị.
Bây giờ thành tiểu thư nhỏ của nhà họ Khương.
tại quen cũ của Sở Phi Niên là một đứa bé…
Úc Tinh Hà nhíu mày về con hồ ly lông đỏ hỏi: “Cô bao nhiêu chuyện khi của Phi Niên?”
“Hả?” Hạ Chiêu mặt Úc Tinh Hà chẳng hiểu gì cả.
Úc Tinh Hà thèm để ý mà chằm chằm Hồ Nhàn.
Hồ Nhàn thấy trốn , chỉ thể ngẩng đầu lên , miệng hồ ly nhúc nhích, cây ngay sợ c.h.ế.t : “ nhiều! Đại nhân coi trọng , nhiều chuyện với .”
“À, ví dụ như?”
“Ví dụ như đây ai cũng gọi đại nhân là “đại phu Sở”!
“Còn chuyện gì nữa? Úc Tinh Hà Hồ Nhàn chớp mắt.
Hồ Nhàn xoay tròn mắt, nỗ lực để bản trở nên nghiêm túc hơn một chút, hai chân để lưng, nhỏ giọng : “Mấy chuyện nhiều với , nếu , lẽ nên hỏi đại nhân thì hơn. Có lẽ đại nhân đang chờ tự hỏi đó?”
Nhìn dáng vẻ của Hồ Nhàn, Úc Tinh Hà cần nghĩ cũng Hồ Nhàn chẳng gì cả, thở phào nhẹ nhõm, lắm, cần chịu thiệt bởi một con hồ ly.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-95.html.]
Sở Phi Niên ngủ đến tối mới dậy, khi dậy cô hề nhúc nhích, cô giường ánh đèn trần nhà ngẩn , hề chớp mắt.
Nếu Úc Tinh Hà xem thì cô còn như thế đến bao giờ.
“Dậy bật đèn lên?” Úc Tinh Hà mở đèn trong phòng lên, ngoài cửa hỏi.
Trong phòng đột nhiên sáng lên.
Sở Phi Niên chớp mắt, cô từ từ , cô từ từ mở miệng, giọng khàn khàn tỉnh ngủ: “ cử động .”
Ngay cả đầu cô cũng , cô chỉ Úc Tinh Hà, chỉ mắt chuyển động .
Úc Tinh Hà sững sờ nguyên tại chỗ, phản ứng lập tức luống cuống chạy đến bên giường rớt cả dép: “Sao cử động ? Ai gì cô đúng ? Hay là ai hạ độc cô? Hay là hạ cổ ? Hay là…”
Anh những chuyện mà bình thường thể nghĩ .
Từ khi Sở Phi Niên xuất hiện sự khác thường, đó lén lút mấy cuốn sách.
Hạ Chiêu ngang qua cửa Sở Phi Niên câu cũng mơ hồ, vội vàng cầm điện thoại : “Hay liệt ? Phi Niên, cô đừng lo lắng, đừng sợ, gọi xe cấp cứu… Trước đó thấy tin tức uống sữa quá nhiều, thức đêm chơi game, thường xuyên ăn đồ cay nóng, đó bệnh . Cô nhức đầu ? Ngực đau ?”
“Đừng gọi xe cấp cứu.” Sở Phi Niên .
Một giây , tay cầm điện thoại của Hạ Chiêu hất lên, điện thoại đập thẳng lên trần nhà.
Hạ Chiêu tay cầm điện thoại của , đó lên trần nhà, ha ha: “Quả nhiên đang mơ, ha ha ha, Phi Niên liệt chứ? Sao điện thoại của bay lên trần nhà nhỉ? Nằm mơ, đúng là đang mơ …”
Một lát , Hạ Chiêu ghế sô pha trong phòng khách, còn điện thoại bay lên trần nhà bay về bàn, chỉ cần đưa tay thể cầm .
Một con hồ ly lông đỏ ôm Tiểu Tam Hoa chồm hổm đối diện , miệng còn đang chóp chép nhai thứ gì đó, mà Sở Phi Niên cử động bình thường và Úc Tinh Hà thì ở ghế sô pha còn .
Úc Tinh Hà nghĩ mà sợ. Mặt Sở Phi Niên thì hiện lên sự tiếc nuối.
“Đáng tiếc, thủ đoạn của đối thủ kém, thể mang cơ thể của giấu mất .” Cô thở dài đầy tiếc nuối.