Thời gian  ông  từng đóng vai phụ ở một đoàn  phim,  trông thấy một nữ diễn viên ăn món ,  bao bì và cái hộp   vẻ đắt.
Vị Vị  đến chị gái khi nãy, cô bé nhận  cái hộp , là cái hộp chị gái đó cầm,  đó cô bé  nội dung của tờ giấy  : “Ông nội ơi,  chị gái    nhũ danh của con nhỉ?”
Lúc  khi ông nội nhặt  cô bé, trông thấy cô bé ôm một cục đá màu đen  như hạt vừng, phía   3 chữ hạt vừng nhỏ, ông nội đó là nhũ danh của cô bé, còn tên chữ thì ông nội nhờ một sinh viên đặt cho.
“Ông nội cũng  .” Ông   nghĩ , chẳng lẽ là  nhà của Vị Vị? Tại   nhận cô bé? Chẳng lẽ  nỗi khổ tâm gì đó ?
Khi nghĩ đến những thứ , nhưng ông    cho Vị Vị, sợ cô bé  xong sẽ buồn hơn.
“Ông nội, con  thể ăn hộp mì Ý  ?” Vị Vị ngẩng đầu lên  ông   nhỏ giọng hỏi, mặc dù cô bé  thể nhịn, nhưng   nhịn nổi nữa, cô bé nuốt một ngụm nước bọt, bụng cũng kêu ùng ục. Buổi sáng cô bé ăn sáng cùng ông nội, buổi trưa thì ăn cơm hộp đoàn  phim phát, còn buổi tối thì đoàn phim nhỏ vội vàng  việc cho đúng tiến độ nên  cho bọn họ ăn cơm, vì  cô bé và ông nội đến giờ vẫn  ăn gì… Bây giờ  đói lắm .
“Ăn .” Ông  đưa tay sờ đầu cô bé  .
Trên  hai ông cháu  bùn đất, chỉ  tay và mặt còn sạch sẽ.
Vị Vị  xong thì vui mừng vỗ tay hoan hô, cô bé cẩn thận xếp tờ giấy  ,  cất  túi tiền luôn đeo bên : “Ông ơi, chữ của chị gái  thật ,   con cũng  luyện chữ thật …”
“Haiz! Được!” Ông  tuy đáp  với vẻ vui mừng nhưng cũng lo lắng suy nghĩ xem học phí của Vị Vị cần bao nhiêu, 6 tháng cuối năm  thể đưa cô bé đến nhà trẻ  .
Vị Vị chờ mong mở hộp mì Ý , ông nội thì nheo mắt   cho rõ  : “Hộp cơm    ,  thể giữ ấm, để lâu thế  cũng   nguội,  khi con ăn xong thì chúng  giữ ,   dùng  hộp để đựng cơm, cho con mang  học nhé.”
“Vâng ạ.” Vị Vị gật đầu trả lời.
Sở Phi Niên trở về  thời gian mà cô  , Hồ Nhàn   ở đây đợi từ sớm, thấy cô thì mắt rưng rưng chạy : “Đại nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-87.html.]
Vừa nhào đến thì mắt hồ ly to tròn  tay của cô, thấy tay cô trống , lục quang trong mắt ảm đạm   ít.
“Sao cô  đến đây?” Sở Phi Niên tránh thoát khỏi cái ôm của Hồ Nhàn, cô thuận tay vuốt ve cái đuôi  lưng cô .
Hồ Nhàn vội vàng  đuôi : “Đại nhân, Tiểu Tam Hoa nhớ ngài, mỗi ngày nó ở nhà cứ kêu gào hoài,  thấy nó kêu mãi thấy thương quá nên đưa nó tới đây tìm đại nhân.”
Úc Tinh Hà  thấy cô   hề  hổ úp nồi lên Tiểu Tam Hoa, mèo nhỏ Tiểu Tam Hoa thì  cái gì, chỉ  cọ cọ trong n.g.ự.c ,  khi ngửi  mùi của Sở Phi Niên thì kêu meo meo  nhảy đến chỗ cô.
“Hình như lớn lên một chút  .” Sở Phi Niên túm gáy nó, xách nó đến  mặt  , cô cau mày: “Sao vẫn  như ?”
Dạo  quả thật Tiểu Tam Hoa  lớn hơn, nhưng thể trạng của nó là dài  ,  dài  gầy, chẳng béo lên ,   chẳng  bao nhiêu thịt, quả thật   , nhưng cũng  đến nỗi  tệ .
 mà, khi  đầu tiên  thấy Tiểu Tam Hoa thì Sở Phi Niên cũng chê nó , Úc Tinh Hà quen ,   Hồ Nhàn,    những lời Hồ Nhàn  với  cho Sở Phi Niên : “Có thật  ?”
Tuy chê nó  nhưng Sở Phi Niên vẫn ôm nó  lòng,  Úc Tinh Hà   thì cô chẳng ngạc nhiên gì cả, chỉ đáp một tiếng: “Quá nhiều công đức và khí vận đối với các  cũng   chuyện  .”
Ý của cô là   nên mỗi  cô chỉ cho chút ít.  từ  đến nay Úc Tinh Hà cùng ăn cùng ở với cô, góp gió thành bão, giống như Hồ Nhàn ,  Úc Tinh Hà phát sáng luôn .
Mặc dù  thế thì  quá, nhưng mà nếu   chút tu vi mà  thấy Úc Tinh Hà thì vẫn  thể phát hiện    giống  thường.
“Đại nhân  đúng,  chỉ là một  bình thường,  tu hành, nhận quá nhiều công đức  thuộc về  sẽ dẫn đến chuyện  khác ngấp nghé mấy thứ đó, lúc đó  sẽ gặp tai họa.” Hồ Nhàn nghiêm túc  với Úc Tinh Hà.
Chỉ kém  thẳng  là,     nên ăn nữa, hoặc ăn ít một chút, để cho cô  ăn thì  hơn.
Giống như   chí bảo nhưng   bảo vệ   đó.