Hồ Nhàn , ánh mắt cô hiện rõ sự ghen tị: “Rõ ràng thế còn gì, khí vận của thịnh vượng, cho dù gặp chuyện xui xẻo cũng chuyển thành chuyện , minh tinh, bài hát sẽ nổi, phim thì phim nổi, tài nguyên đến cuồn cuộn như lũ… Người ánh sáng, thời gian ăn cũng khá nhiều đấy nhỉ?” Ngữ khí chuyện của Hồ Nhàn chua lòm.
Thấy vẻ mặt ngu ngơ của Úc Tinh Hà, Hồ Nhàn kỹ càng thêm, cô : “Anh từng đến chùa miếu đúng , hoặc là kiểu đạo quán chẳng hạn. Dân gian từng , những đồ vật cung phụng cho Bồ tát hoặc Tam Thánh Tổ, khi cúng xong thì cho khác ăn, ăn thể tránh tai, thể hưởng phúc, đây là chút ân trạch mà Bồ Tát Phật Tổ cho những tín đồ, nhưng từ đến giờ từng thấy thần linh nào hào phóng như đại nhân…”
Thậm chí là thần linh tính tình kỳ quái, khi ăn xong lưu ân trạch, mà lưu vận rủi, khi khác ăn , nhẹ thì ốm đau, hoặc nổi mụn nhọt ghẻ lở, nếu nặng thì thể mất mạng.
Hồ Nhàn nghiêng đầu chống cằm suy tư, đây cũng những Bồ Tát thật keo kiệt, nhưng nếu thì tự chuốc họa , lúc cô như thế, cũng chẳng khác là bao so với khí vận.
“Đại nhân thật hào phóng, công đức và khí vận cứ cho như thế… sẵn lòng ăn đồ thừa của đại nhân cả đời!” Hồ Nhàn chống cằm vui vẻ .
Sau khi Úc Tinh Hà hồi thần, lúc Sở Phi Niên mang theo một hộp mì Ý, Hồ Nhàn tức giận đến mức giậm chân: “Đồ như , thèm, ! Tức c.h.ế.t ! Tức c.h.ế.t mất thôi!”
“ mà…” Úc Tinh Hà hắng giọng giải thích.
Lúc đó ăn cả mì Ý và salad.
Hồ Nhàn hừ một tiếng, chua lòm : “Cũng tên khốn khiếp nào may mắn ăn mì Ý của đại nhân.”
Sở Phi Niên mang theo hộp mì Ý nhưng cô xa, cô chỉ dạo xung quanh phim trường.
Đây là thành phố điện ảnh, nhiều khắp nơi ven đường.
Có đóng thế, đóng vai phụ, chỉ đến công, cũng mang theo mơ mộng thành diễn viên đến đây, những ngoài sáng trong tối đợi ở đây, từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Sở Phi Niên bưng hộp mì Ý qua những ven đường hoặc dựa lưng tường, cô nhanh, mãi cho đến một đầu ngõ thì dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-86.html.]
Đầu ngõ mấy cái bàn, ghế, một cô bé ở một bàn trong đó, một tay chống lên bàn một tay đặt lên ghế bên cạnh.
Cô bé mặc bộ quần áo đầy mảnh vá, giày rách lộ ngón chân cái, tóc thắt hai bím, mặt đầy bẩn thỉu, tuổi tác cỡ Đường Quả, khi Sở Phi Niên đến thì cô bé ngượng ngùng, rụt chân , vẻ là nhường đường cho Sở Phi Niên.
Sở Phi Niên qua đó, mà khi cô dừng thì dựa tường, chỗ cách đó xa.
Đây là một đoàn phim nhỏ, chỉ thuê một chỗ ngoài sân, đang vội vàng thu dọn, nhưng ban ngày vài chuyện xảy , nên chậm tiến độ, sắp đến lúc trả chỗ, nhưng vẫn còn hai phân cảnh , đang vội, đạo diễn nóng nảy đến mức quát tháo ngừng.
“Haizz! Đứa bé đến đây! Nhanh lên! Cảnh cuối cùng!” Đạo diễn bực bội hét loa.
Cô bé vốn dĩ đang nhoài lên bàn thì vội vàng dậy, lúc dậy thì lảo đảo, nhưng hiểu rõ đạo diễn đang vội nên dám chần chừ.
“Vị Vị mau đến đây, hết cảnh thì chúng về, ông nội dẫn con ăn…”
“Chị ơi, chị chỗ , ở đây 2 cái bàn, ghế thì chỉ em và ông nội , sạch.” Khi Vị Vị lên thì sang với Sở Phi Niên, đó nhanh chóng chạy đến chỗ ông nội.
Lúc chạy thì 2 b.í.m tóc của cô bé tung bay, lộ 3 nốt ruồi xếp thẳng hàng bé như hạt vừng bên tai , chẳng những to bằng hạt vừng mà hình dáng cũng giống, xếp ngay ngắn, thoáng qua sẽ nghĩ đó dính 3 hạt vừng thật.
Chung quanh ánh sáng mờ ảo, tuy 3 nốt ruồi như hạt vừng lớn, nhưng mà Sở Phi Niên thấy rõ.
Cô ngẩng đầu lên , cô bé chạy qua vũng bùn cùng ông nội, vẻ mặt hốt hoảng,
Khi Vị Vị và ông nội xong cảnh phim tính tiền công về, cái bàn 2 ghế nhỏ một cái hộp, cái hộp khá , vẫn còn ấm, lẽ mì Ý bên trong còn nóng, bên ngoài một tờ giấy, phía dòng chữ trâm hoa xinh : “Hạt vừng nhỏ, cảm ơn.”
Phía ký tên: “Đại phu Sở.”
“Đây là gì?” Vị Vị và ông nội đến gần, nheo mắt , nhưng ông chữ, còn viễn thị do tuổi già, như nào cũng rõ, cũng đó gì. ông nhận trong hộp chính là mì Ý, lâu , ông từng với Vị Vị khi nào đủ tiền thì dẫn Vị Vị ăn gì đó.