“Ừm.” Úc Tinh Hà đáp một tiếng, khi Sở Phi Niên đưa một miếng dưa hấu sang, do dự một chút, vẫn nuốt xuống, khi ăn xong, vội : “Không ăn , ăn nổi.”
Anh vẫn mặc trang phục kiếm khách, lát nữa còn một cảnh , eo quấn đai lưng chặt, ăn mấy miếng dưa hấu thì bụng căng, nới lỏng thắt lưng một chút.
Quan trọng nhất là, lo lắng khi đang diễn thì đau bụng.
“Được .” Sở Phi Niên thấy ăn nữa thì đút thêm, chỉ cúi đầu dưa hấu còn : “Nếu Hồ Nhàn ở đây thì .”
Dạ dày Hồ Nhàn là cái động đáy, cũng chê thức ăn nhạt nhẽo của cô, trái còn đem chuyện thành một công việc, cẩn thận.
Úc Tinh Hà mặc dù ghét, nhưng ăn thấy ngon, lẽ nguyên nhân là một nghệ sĩ, nên khống chế lượng thức ăn một cách nghiêm khắc.
Sở Phi Niên ăn mấy đồ ăn cay nóng.
“Tinh Hà.” Hạ Chiêu bên cạnh Úc Tinh Hà, hắng giọng : “Đã một thời gian dài tìm huấn luyện viên đúng ?”
Úc Tinh Hà suy nghĩ một lúc gật đầu, cuối tìm huấn luyện viên là khi xuyên con Golden, Úc Tinh Hà nhớ cụ thể trôi qua bao lâu, lẽ hơn nửa năm .
“ mập hả?” Úc Tinh Hà Sở Phi Niên, thấy cô đang chăm chú chỗ đạo diễn Đường, nên nhỏ giọng hỏi Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu tất nhiên chú ý đến hành động nhỏ của , ánh mắt phức tạp : “Hơi mập, cơ bụng của còn thấy rõ ?”
Nghe Hạ Chiêu kiểu , Úc Tinh Hà vô thức đưa tay sờ bụng , nghĩ xem buổi tối khi tắm, hình như rõ nữa.
“Anh giúp liên hệ với huấn luyện viên riêng, hỏi tối nay thời gian … Tối nay khi ăn cơm, hoặc là ngày mai.” Úc Tinh Hà .
Hạ Chiêu lấy điện thoại ngoài gọi cho huấn luyện viên.
Nghệ sĩ chủ động khống chế hình của khiến đại diện đỡ lo lắng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-71.html.]
Sau đó là cảnh của Úc Tinh Hà và Dương Trì, kiếm khách kiên quyết bà chủ quán rượu mới là yêu quái, nhưng Dương Trì là nam phụ, cũng là bộ khoái quan phủ cử tới điều tra, cảm thấy y nữ là chuyện chắc chắn.
Huyện nha mời đại sư đến ngày hôm mới đến trấn, đến khi đó giao y nữ cho đại sư giải quyết, chuyện coi như kết thúc tại đây.
Cho nên khi kiếm khách tìm bộ khoái, bộ khoái giúp diễn một vở kịch, lúc đầu bộ khoái đồng ý, cảm thấy kiếm khách thật cố chấp, chuyện như mà còn điều tra, nên chuyện cần .
cuối cùng, bộ khoái kiếm khách thuyết phục.
Khi Sở Phi Niên bên cạnh đạo diễn Đường ống kính, cách cô xa là Dương Tây và Đường Tư Thu.
Đường Tư Thu là một cô gái tràn đầy sức sống, cô đang học năm tư đại học, ở trường diễn qua một kịch bản, tính cách phóng khoáng, nhiều bạn bè, mặc dù là mới, nhưng khi đoàn phim đến một ngày quen hầu hết ở đây, hòa nhập .
cô tiếp xúc nhiều nhất chính là Dương Tây, mặc dù cô cố gắng che giấu nhưng mà Sở Phi Niên rảnh rỗi nhất đoàn phim nhận gì đó.
Bây giờ hai bọn họ đang cách đó xa chuyện, tuy rằng đa phần là Đường Tư Thu , Dương Tây chỉ thỉnh thoảng gật đầu hoặc ừ một tiếng, rõ ràng trong lòng phiền muộn, thể là rõ Đường Tư Thu đang gì.
Mãi cho đến khi hiểu Đường Tư Thu nhắc đến chuyện mơ, từ ác mộng đến mộng , những chuyện xảy trong mơ thể xuất hiện ở đời thực… Các câu chuyện liên quan đến giải mã giấc mơ, còn tiến mộng cảnh trong truyền thuyết, vẻ như Đường Tư Thu hiểu khá rõ chuyện , cô chậm.
Mà khi cô nhắc đến chuyện mơ, nét mặt Dương Tây biến đổi rõ ràng, thất thần như khi nãy.
“Vậy cô cứ mơ mãi một giấc mơ thì ý nghĩa gì ?” Sở Phi Niên nghiêng đầu sang hỏi cô một câu.
Khi cô hỏi như thì Dương Tây phản ứng mạnh, sang cô, khi đối diện với ánh mắt của Sở Phi Niên, chỉ thấy mắt cô đen láy sâu thẳm, chỉ sự tò mò đơn thuần, như thể đột nhiên hứng thú hỏi mà thôi.
Đường Tư Thu sửng , đại khái nghĩ đến đột nhiên Sở Phi Niên gia nhập chủ đề , cô Dương Tây một chút : “Nếu một cứ mơ mỗi một giấc mơ, cũng một tình huống như thế, lẽ bắt nguồn từ sự ràng buộc linh hồn.”
“Ràng buộc linh hồn?” Dương Tây hoảng hốt, lẩm bẩm: “Ví dụ?”
“Ví dụ…” Đường Tư Thu suy nghĩ một lúc, cô Dương Tây mà mặt sang hướng khác vẻ như đang suy nghĩ nên chọn ví dụ nào.