Thấy    chuyện thế , Quý Khả Kỳ  chuẩn  nhiều lý do nhưng  dám  nửa câu, chỉ  thể lấp lửng  vài câu  cúp máy.
Ngày Úc Tinh Hà tiến  đoàn  phim Sở Phi Niên cũng  theo, cô  tò mò với trường , tất nhiên   xem nó thế nào.
“Từ đây đến đoàn  phim  xa, nếu cô   theo thì  ở  khách sạn do đoàn phim thuê.” Úc Tinh Hà .
Sở Phi Niên gật đầu: “Vậy thì ở khách sạn,   tiền mà.”
Khi đoàn  phim đặt phòng, Úc Tinh Hà cũng  Hạ Chiêu đặt thêm một phòng, chuyện   chỉ định âm thầm  thôi,   chiếm dụng tài nguyên của đoàn.   hiểu  ông cụ Đường  , nên  đoàn  phim để phòng đó cho Sở Phi Niên luôn.
Buổi chiều hôm  nghi thức khởi , Sở Phi Niên  ở bên cạnh quan sát,  một  chạy từ  đến,  khá quen,   là ảnh hậu Dương Tây.
Lần  gặp Bùi Thanh       lắm. Hôm nay gặp Dương Tây, cô  gầy   nhiều, mặt u ám hơn, nhưng  cô  dáng  thẳng tắp, khiến  khác cảm thấy  đáng tin.
“Dương Tây diễn vai gì?” Nhân lúc   đang chuẩn  nghi thức khởi , Sở Phi Niên kéo tay áo Úc Tinh Hà hỏi .
Mấy ngày thử vai những nhân vật chủ chốt Sở Phi Niên đều  theo, nhưng  hề thấy Dương Tây đến.
Úc Tinh Hà đưa kịch bản cho Sở Phi Niên,  chỉ một vai trong đó : “Vai , hàng xóm của nữ phụ,  ít đất diễn, là Dương Tây tự đến tìm đạo diễn Đường    diễn vai .”
Lúc  Dương Tây  thể thoát khỏi cảnh đóng thế là nhờ đạo diễn Đường. Khi đó ở trường  đóng thế một vai thì  đạo diễn Đường  trúng, cho nên  nhiều năm, chỉ cần đạo diễn Đường  phim mà thiếu , cho dù   cát-sê thì Dương Tây cũng diễn,   trong bộ phim   một vai  thích hợp với cô , đạo diễn Đường  cô  đến thử vai,  đóng   do cô  quyết định.
Nhân vật  là hàng xóm nữ phụ, là một y nữ,  đại phu già nhặt về nuôi. Nói đúng hơn là  lạc, vì mất trí nhớ nên  hiểu gì cả.
Bình thường ít ,   chuyện với  lạ ở ngoài y quán, lúc đó nữ phụ  đến trấn Phong Bình. Sau khi vợ mất, đại phu già cũng  cưới  khác,  một  con trai nhỏ hơn cô , vì  cô  sống tại y quán với hai cha con, trong trấn  đồn đại cô   hầu hạ hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-68.html.]
Ngoài  còn  vài lời bẩn thỉu khó  nữa, cô  chỉ  như   thấy, chẳng phản bác cũng  thèm để ý đến.
Nhân vật  của Dương Tây đoạn  là ,  ít lời thoại. Nặng nhất là phân đoạn cô  ở quan rượu nhỏ,  đó  bà chủ vạch trần là yêu quái,  đó phần diễn mới bắt đầu nhiều hơn.
Chuyện diễn  ở trong trấn thì đều  ở thành phố điện ảnh, chỉ  vài phân đoạn như chùa miếu thì  đến Khương Bình.
“Mấy năm nay trấn Khương Bình mở cửa cho khách du lịch,  hiểu ông cụ Đường  chuyện từ ,   núi  đó  chùa miếu, nên nghĩ lấy cảnh  bên đấy, cũng coi như gián tiếp tuyên truyền.” Sau khi nghi thức khởi  bắt đầu, Hạ Chiêu  trợ lý  theo Úc Tinh Hà, còn   thì  đây với Sở Phi Niên.
Thấy cô cầm kịch bản xem thì giải thích mấy câu. Sở Phi Niên  sang hỏi  : “Vậy thôn Khương Bình    đến ?”
“Thôn Khương Bình?” Hạ Chiêu suy nghĩ một lúc  đó lấy điện thoại , lắc đầu : “Hình như  , ngược  thì  thung lũng Khương Bình, phía  ngọn núi chúng  lấy cảnh .”
Sau khi Sở Phi Niên  xong thì cô nhếch miệng, tâm trạng  vẻ   lắm.
“Sao thế?” Hạ Chiêu thấy thấy cô như  thì cẩn thận hỏi.
“Không .” Sở Phi Niên nhắm mắt   trả lời  .
Dù  hiện giờ  đến trấn Khương Bình, đợi khi nào đến đó thì cô sẽ tìm hiểu xem rốt cuộc  thôn Khương Bình  , nếu   dám lừa cô…
Cô hừ một tiếng, giờ khắc   một chiếc xe tiến  thành phố A,  thanh niên    xong một câu thì sắc mặt   tái nhợt, ôm tay trái hét lên đau đớn.
“Sư phụ, sư phụ cứu con với.” Thanh niên kêu thảm thiết, cả bàn tay trái đỏ lên như than đang cháy,  vài chỗ còn  ánh lửa.
Người phụ nữ còn đang nhắm mắt ở hàng ghế  lập tức mở mắt, nhoài lên hàng ghế  bắt lấy tay trái của thanh niên , bà  cắn nát đầu ngón tay  vẽ gì đó lên tay trái  nọ, ngón tay  chạm đến bàn tay trái của thanh niên  thì cảm giác thiêu đốt và đau đớn truyền đến.
Bà  nhanh chóng rút tay về, còn  thanh niên thì kêu gào thảm thiết, đến khi  phụ nữ   nữa thì bàn tay    hóa thành tro  rơi xuống sàn xe. Sau khi bà  xác nhận  thấy tàn lửa nữa thì thở phào nhẹ nhõm.