"Rốt cuộc là cô   lai lịch gì ?" Đại sư Đỗ vẫn luôn ở   rời  lên tiếng hỏi: “Từ khi nào Trung Quốc tồn tại một nhân vật lợi hại như ,    một chút tin tức gì? Hơn nữa, các ông  cảm nhận  ,  thở   cô   giống con .”
Không chỉ Trung Quốc, mà cả giới huyền học bọn họ ở thành phố A cũng   tin tức gì cả.
Sở Phi Niên trở về nhanh hơn Hồ Nhàn, cô  xuất hiện  ghế sô pha thì    lưng.
"Xử lý xong ?" Úc Tinh Hà đang  xem kịch bản phát hiện cô  trở ,  đặt kịch bản trong tay xuống  cô, mơ hồ ngửi thấy mùi m.á.u tanh thoang thoảng   cô, vẻ mặt    đổi: "Cô  thương ?"
"Không ." Sở Phi Niên lắc đầu, ánh mắt rơi  tô mì  bàn.
Cô mới ăn  nửa bát mì thì  chạy tới nhà họ Hà, còn  kịp ăn hết mì, nhưng hiện tại Sở Phi Niên    ăn tiếp, cay quá cô  chịu nổi.
Sở Phi Niên cũng  ngờ rằng lúc  với bà chủ quán rằng cô  ăn một chút, bà chủ quán  cho hẳn mấy quả ớt cựa gà , thật sự là chỉ “cay một chút” thôi mà, đây là cay hơn trăm  đấy, cô chịu  .
“Anh  đói bụng ?" Sở Phi Niên  về phía Úc Tinh Hà, chân thành hỏi.
Úc Tinh Hà sớm   thấy biểu hiện của cô  tô mì,   cô hỏi, chẳng cảm động gì cả, lập tức nghĩ ngay tới hai ly kem mà   ăn ở rạp chiếu phim hôm ,  do dự nhưng  đó vẫn  dậy  về phía bàn  bên .
"Để  ăn giúp đại nhân!” Hồ Nhàn đột nhiên từ ban công chạy ,   phòng khách liền hóa thành hình  chạy đến cuối bàn, miệng còn hô to: “Hôm qua  mang đồ ăn đại nhân ăn xong vứt  nhưng  chị gái ở ủy ban khu phố chặn , lôi kéo  giáo dục nửa tiếng, còn bắt  học thuộc lòng ‘Mẫn Nông’*!”
(*Mẫn Nông: là tập thơ của Lý Thần, một nhà thơ đời Đường. Nhóm thơ  phản ánh sâu sắc đời sống của  nông dân thời phong kiến
Trung Quốc . Bài thơ thứ nhất miêu tả cụ thể, sinh động cảnh mùa màng bội thu khắp nơi, nêu bật vấn đề thực tế của  nông dân  lụng vất vả để  mùa bội thu nhưng  trắng tay và c.h.ế.t đói; bài thơ thứ hai miêu tả cảnh những  nông dân  việc  đồng ruộng ở Buổi trưa  cái nắng như thiêu đốt, tóm tắt cuộc sống của những  nông dân vất vả quanh năm vất vả, cuối cùng thể hiện sự đồng cảm chân thành của nhà thơ đối với những  nông dân với phương châm gần gũi với ý nghĩa. Hai bài thơ   chỉ  lưu truyền rộng rãi trong nhân dân mà còn  ảnh hưởng nhất định trong lịch sử văn học Trung Quốc, từ thời hiện đại đến nay, chúng  nhiều   chọn  sách giáo khoa tiếng Trung bắt buộc.)
Hiện giờ Sở Phi Niên    thể, cô ăn giống như quỷ thần ăn, đồ ăn cô  ăn qua  ngoài   thì   đổi gì cả nhưng kỳ thực   còn mùi vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-58.html.]
Dù là bánh mì trắng nhưng  khi nhai vẫn  vị ngọt.
Cho nên mỗi  Sở Phi Niên vứt bỏ đồ ăn  ăn, thoạt  giống như lãng phí đồ ăn, chị gái  sớm  để ý tới bọn cô, Hồ Nhàn   vứt rác   bắt . Editor: Cá vàng chấm bi.
"May là   học thuộc lòng." Hồ Nhàn ăn một miếng mì vẻ mặt đắc ý .
Úc Tinh Hà  ở bên cạnh bàn ,  cô  ăn mì, mím môi   đầu .
"Anh đói bụng hả?" Sở Phi Niên chú ý tới ánh mắt     bát mì, lúc    thì hỏi.
Úc Tinh Hà lắc đầu,  cầm kịch bản lên nữa mà hỏi Sở Phi Niên: “Ở nhà họ Hà  xảy  những gì?”
"May mà  đại nhân đến, nên  mới cứu  cái đuôi của !” Hồ Nhàn tranh thủ ngẩng đầu kể  câu chuyện một cách hào hứng.
Khi mà Úc Tinh Hà  Sở Phi Niên  về phúc lợi nhân viên, nhướng mày : "Phúc lợi nhân viên của cô thực tế hơn nhiều so với việc mua bảo hiểm nhân thọ cho nhân viên."
"Không đúng ?" Hồ Nhàn đồng ý: "Bảo hiểm nhân thọ là một loại đền bù mà thôi,   thể so với phúc lợi của đại nhân ."
Nói xong, cô   quên bày tỏ lòng trung thành với Sở Phi Niên: "Đại nhân, từ giờ trở  ngài    cái gì thì  sẽ  cái đó,  việc thì ngài cứ căn dặn ."
“Sau khi ăn xong mì giúp   đường Lĩnh Nam một chuyến.” Sở Phi Niên  khách sáo  theo lời cô  .
Hồ Nhàn vội vàng gật đầu, động tác ăn mì nhanh hơn, mặc dù Sở Phi Niên  ăn  đó , nhưng kỳ thật cả bát mì vẫn còn nguyên chỉ là một phần mì  trở nên vô vị.
Hương vị của mì vẫn còn đó, chỉ  khác biệt hơn so bát mì nóng hổi là bát mì là   nguội .